Nàng ngơ ngác nhìn người đối diện, lại như xuyên qua người đối diện nhìn thứ gì khác.
"Nha đầu, con đừng như vậy! Khi ấy! " Độc Thủ Y Tiên muốn trấn an.
"Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao sư phụ lại đồng ý hắn làm như vậy?" Vân Trân gạt tay Độc Thủ Y Tiên ra, lùi hai bước, hét lớn.
Tại sao?
Tại sao lại đồng ý?
Người rõ ràng biết con sẽ không đồng ý!
Cho dù cả đời này con mù lòa, con cũng không cần đôi mắt của hắn!
Tại sao? Tại sao người lại đồng ý?
Chẳng lẽ người không biết con sẽ đau khổ sao?
Giờ khắc này, chuyện bọn họ giấu giếm nàng, nàng đã biết tất cả.
"Nha đầu, nha đầu! Ta! " Độc Thủ Y Tiên áy náy.
Ông biết.
Ông làm sao không biết?
Đồ nhi của ông là người thế nào, chẳng lẽ ông không biết sao?
Nhưng chính vì biết, ông mới mặc kệ Miến Đà Loa nói dối nàng.
Chính vì biết, ông mới đồng ý với người đó, không cho nàng biết.
Ông biết nàng sẽ rất đau khổ.
Nhưng nếu cho ông lựa chọn lại, ông vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
Bởi vì đây là đồ nhi của ông!
Đồ nhi bảo bối của ông!
Người thân duy nhất trên đời này của ông!
!
Nước mắt lần làm mờ đôi mắt.
Vân Trân nhìn người đối diện.
Nàng biết mình không nên lớn tiếng với ông.
Người nên hét thẳng vào là nàng mới đúng.
Nếu không phải nàng, đôi mắt này đã!
"Ngươi đừng trách sư phụ ngươi.
" Đúng lúc này, Miến Đà Loa từ phòng cách vách đi ra, nói với Vân Trân.
Vân Trân đứng đó, không cử động, cũng không nhìn ông ta.
Miến Đà Loa thở dài: "Hắn cam tâm tình nguyện.
"
Cam tâm tình nguyện?
Hay cho câu cam tâm tình nguyện!
Hắn đúng là cam tâm tình nguyện.
Các người giúp đỡ hắn.
Như vậy, các người có từng hỏi ta chưa? Có hỏi ta có đồng ý hay không, có nguyện ý hay không chưa? Có cam tâm tình nguyện hay không chứ?
Các người có biết trên giang hồ hắn có bao nhiêu kẻ thù không?
Đến nay, đám người tự xưng là danh môn chính phái đó còn treo giải thưởng lấy đầu của hắn.
Không chỉ danh môn chính phái,