Rõ ràng một chút cũng không giống, là hai người khác nhau hoàn toàn.
"Tiền bối..." Vân Trân quay đầu nhìn Miến Đà Loa đứng cạnh, hỏi, "Nữ tử trong tranh là ai?"
Nàng mơ hồ cảm thấy mình hình như đã đoán được gì đó.
Miến Đà Loa từ nàng nhìn qua nữ tử trong tranh, ánh mắt mang theo hoài niệm.
"Nàng ấy tên Cửu Ca, là sát thủ." Miến Đà Loa nói, "Nhưng nàng ấy lại không phải một sát thủ bình thường."
Sát thủ?
Vân Trân gật đầu.
Khó trách thời điểm nàng nhìn nàng ấy lại có cảm giác như đang xem một thanh kiếm.
"Nếu là sát thủ, tại sao chân dung lại xuất hiện ở đây?" Vân Trân hỏi tiếp.
Miến Đà Loa chỉ cười cười nhìn bức tranh, không trả lời.
Vân Trân đứng bên cạnh, không thúc giục.
Không biết qua bao lâu, Miến Đà Loa mới cử động.
Ông duỗi tay cuốn bức tranh lên, một ám cách xuất hiện phía sau bức tranh.
Vân Trân hỗ trợ giữ lại, Miến Đà Loa từ trong ám cách lấy ra một cái hộp bằng ngọc.
"Qua đây." Miến Đà Loa vẫy tay với nàng, đi đến bàn đá bên cạnh ngồi xuống.
Vân Trân ngồi đối diện ông ta, nhìn Miến Đà Loa mở hộp ngọc, lấy ra một bình sứ màu nâu.
Sau khi lấy bình sứ, ông ta đi đến trước ngăn tủ bên cạnh, lấy một hộp gỗ khác.
Mở hộp gỗ ra, bên trong có một cái mâm nhỏ, phía trên có một thứ nhìn giống khăn tay.
Miến Đà Loa lấy cái mâm nhỏ ra khỏi hộp gỗ ra, đổ chất lỏng trong bình sứ màu nâu lên.
Màu sắc chất lỏng thay đổi liên tục, đôi khi Vân Trân cảm thấy là màu lam khổng tước, có khi lại biến thành màu lục sóng nước, có lúc thì là màu ngọc lục bảo...
Chờ chất lỏng tràn đều, Miến Đà Loa vẫy tay với Vân Trân: "Qua đây, vén tay áo lên."
Vân Trân sửng sốt, vươn tay trái ra.
"Không, tay kia." Miến Đà Loa lắc đầu.
Vân Trân rút tay trái về, vươn tay phải ra, vén tay áo lên.
Miến Đà Loa dùng khăn tay kia dính một ít chất lỏng, lau lên cánh tay Vân Trân.
"A!" Không kịp đề phòng, Vân Trân bị phỏng một chút.
Nơi trên cánh tay dính chất lỏng kia, vừa nóng rát vừa đau.
truyện teen hay
"Chịu đựng." Miến Đà Loa chỉ nói một câu, lại tiếp tục.
Vân Trân cắn răng, chịu đựng cảm giác bỏng đau.
Nếu không phải biết Miến Đà Loa không có ý hại nàng, nàng chắc chắn sẽ không tiếp tục chịu đựng.
Không biết qua bao lâu, Miến Đà Loa dừng lại, nhìn chằm chằm cánh tay Vân Trân.
Vân Trân