Trong mật thất, Vân Trân rắc thứ bột màu trắng lên mặt Tôn Thúy Nga.
"A a a..."
Lập tức, trong mật thất vang lên tiếng kêu thống khổ.
Cộc cộc cộc...!
Lúc này, có người tới.
"Nương nương bảo ta hỏi ngươi thí luyện thuốc đến đâu rồi?" Bích Diên đi đến bên cạnh, hỏi.
Vân Trân không quay đầu, mà chuyên tâm vào bình gốm bên cạnh, quan sát phản ứng của Tôn Thúy nga.
Có điều, kết quả hình như vẫn không làm nàng hài lòng, nàng lại đổ thứ thuốc khác xuống, Tôn Thúy Nga kêu lên thảm thiết một tiếng, rồi ngất đi.
"Vẫn chưa thành công." Vân Trân không hài lòng mà nhíu mày, từ dưới đất đứng dậy, lúc này mới trả lời câu hỏi của Bích Diên, "Nương nương cần dùng gấp sao?"
"Cũng không phải dùng gấp, chỉ là bảo ta tới xem tiến độ của ngươi mà thôi." Bích Diên nhàn nhạt nói, "Dù sao Tôn Thúy Nga đã đưa đến chỗ ngươi nửa tháng.
Nếu không được, chúng ta sẽ tìm dược nô khác cho ngươi."
"Không cần." Vân Trân nhấp môi, đi đến ngăn tủ bên cạnh, chọn chọn lựa lựa những lọ thuốc bên trong, "Ta tin mình có thể làm được."
Trong thanh âm mang theo sự quật cường không chịu nhận thua.
Bích Diên nhìn nàng, lại nhìn người tỏng bình gốm đã đau tới ngất xỉu, nói: "Vậy ta không quấy rầy nữa, ngươi chuyên tâm phối thuốc độc mới đi."
Dứt lời, nàng ta xoay người rời đi.
...!
Vân Trân đứng trước tủ thuốc, cau mày nhìn chằm chằm mấy chai lọ.
"Rốt cuộc là sai ở đâu?" Vân Trân thấp giọng.
Sau đó, nàng tiếp tục dùng thuốc với Tôn Thúy Nga.
Có điều nhìn dáng vẻ hình như không đạt được hiệu quả như mong đợi, giữa ánh mắt đã hiện ra một cổ lệ khí thường ngày rất khó thấy.
Ngay thời điểm Vân Trân kiểm tra lại thành phần dược liệu, phía sau nàng ở một góc không ai chú ý, có một động tĩnh rất nhỏ.
Lúc này, vách tường kia được đóng lại.
Bịch!
Triệu Húc mang sắc mặt tái nhợt ngã xuống đất, thở hổn hển.
Tô trắc phi đứng trước mặt hắn, khẽ cười: "Mắt thấy là thật.
Bây giờ, con nên tin lời mẫu phi nói trước đó rồi đúng không?"
"Không, không thể nào! Tuyệt