"Nếu huynh thật sự đã có chuẩn bị, vậy sao còn muốn muội mau rời khỏi bộ lạc Sư Thứu?" Vân Trân nhìn y, hỏi.
"Muội...!Hài tử trong bụng muội...!Ta nghĩ, chắc muội sẽ hi vọng thời điểm sinh hài tử, phụ thân của nó có thể ở bên muội...!Dù sao..." Ngụy Thư Tĩnh vội tìm lý do, nhưng càng nói, y càng do dự, "Có lẽ A Húc cũng hi vọng sớm gặp lại muội."
Vân Trân lắc đầu.
"Chuyện trở về, tự muội sẽ cân nhắc." Vân Trân trả lời.
...
Ở nơi khác, Độc Cô Hạo Lan dẫn gia thần bỏ đi.
Ai nấy đều tức giận bất bình.
"Đại công tử, chuyện này chúng ta không thể bỏ qua như vậy!"
"Độc Cô Thương Vân kia đúng là quá kiêu ngạo! Trên người y chảy dòng máu Vân Hán đê tiện mà cứ tưởng mình thật sự là quý tộc Độc Cô gia!"
"Đúng thế! Còn dùng hắc ưng uy hiếp chúng ta!"
"Nữ nhân kia chắc cũng là người Vân Hán Quốc đúng không? Thế mà bắc người ở bộ lạc Sư Thứu cao quý như chúng ta quỳ xuống xin lỗi một con chó của Vân Hán Quốc!"
"Nếu không giáo huấn một trận, ta đây thật sự không cam lòng!"
"Đại công tử..."
"Đại công tử..."
Những người đó mồm năm miệng mười nói.
Bây giờ thì biết tức giận, vừa rồi ở trước mặt Ngụy Thư Tĩnh không thấy họ dám như vậy.
Độc Cô Hạo Lan tức giận đến muốn đánh người.
Có điều, gã vẫn cố gắng nhịn.
"Đại công tử, ngài nói xem Độc Cô Thương Vân hôm nay sao lại như thay đổi vậy? Ngày thường ở trước mặt chúng ta, dù chúng ta nói gì, y cũng không để ý." Đột nhiên, có người nghi hoặc.
Nếu không phải vì ngày thường Ngụy Thư Tĩnh để lại cho họ ấn tượng "dễ bị bắt nạt", chỉ sợ hôm nay ở đình hóng gió bọn họ đã không dám kiêu ngạo như thế.
"Đúng vậy! Hôm nay Độc Cô Thương Vân rốt cuộc bị gì vậy? Chúng ta chẳng qua chỉ nói vài câu mà thôi."
Độc Cô Hạo Lan nghe, ban đầu có chút sửng sốt, ngay sau đó khóe miệng nhếch lên, sắc mặt lộ vẻ khinh thường cùng âm trầm: "E rằng là vì nữ nhân kia."
"Xem