Cũng may, nhóm Vân Trân đã có chuẩn bị, cản được thủ đoạn của Độc Cô Hạo Lan.
Nhưng lại có câu "Cẩn thận mất cũng có sai sót".
Dù bọn họ chuẩn bị chu đáo, thủ vệ nghiêm ngặt thế nào, cũng không thể hoàn toàn ngăn cản âm mưu của Độc Cô Hạo Lan.
Một buổi sáng của tháng chín, Độc Cô Khiếu Lang qua đời.
"Người đâu, bắt lấy yêu nữ cả gan mưu hại đại vương lại cho ta!"
Vân Trân vừa bước ra khỏi phòng, cửa viện bị người ta phá mở, Độc Cô Hạo Lan mang theo binh lính vương đình hùng hổ xông vào đòi bắt nạt.
Độc Cô Hạo Lan vừa dứt lời, binh lính phía sau lập tức xông lên.
"Dừng tay! Không ai được động vào nàng ấy!"
Đúng lúc này, Ngụy Thư Tĩnh dẫn người chạy tới, ngăn cản những kẻ muốn bắt Vân Trân.
Ngụy Thư Tĩnh chắn trước mặt Vân Trân, lạnh lùng nhìn chằm chằm Độc Cô Hạo Lan ở đối diện.
"Huynh muốn làm gì?" Ngụy Thư Tĩnh hỏi.
"Ta làm gì?" Độc Cô Hạo Lan cười lạnh, "Thương Vân à, vi huynh còn muốn hỏi đệ, đệ muốn làm gì? Chẳng lẽ đệ muốn bao che hung thủ giết chết thúc phụ sao?" Độc Cô Hạo Lan chỉ vào Vân Trân, lớn tiếng chất vấn.
"Phụ vương không phải do nàng ấy giết.
" Ngụy Thư Tĩnh cau mày.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn sườn mặt y, khiếp sợ.
Độc Cô Khiếu Lang thật sự chết rồi?
"Thương Vân, đệ đang nói gì đấy hả?" Độc Cô Hạo Lan tức giận nói, "Chứng cứ vô cùng xác thật, thúc phụ chính là do yêu nữ này giết! Từ khi ả ta tới vương đình, đệ liền giao trọng trách trị liệu cho thúc phụ cho ả.
Thử hỏi, ngày thường thuốc thúc phụ uống, những thứ đó không phải đều qua tay ả sao? Sáng nay, thúc phụ trúng độc mà chết, ả là kẻ có hiềm nghi lớn nhất!"
"Đúng vậy! Đại vương khẳng định là do ả độc hại!"
"Hoàng đế của Vân Hán Quốc vẫn luôn bất mãn với mười tám bộ lạc phương Bắc chúng ta, sợ