Trong lúc Vân Trân hoảng hốt và áy náy, bọn họ cuối cùng cũng tới cửa quan Vân Hán Quốc.
Vào cửa quan, đó là địa giới Vân Hán Quốc.
Vẫn là khách điếm lúc đi.
Sáu tháng trước, nàng và sư phụ, còn có Lệ Vô Ngân ở đây gặp người của cửa hàng Hoàng Phủ.
Khi đó, nàng trúng kịch độc, không sống được bao lâu.
Sáu tháng sau, Vân Trân lần nữa trở về khách điếm này.
Hiện tại, đi bên cạnh nàng biến thành Ám Ngũ.
Độc trên người nàng đã giải, sắp lâm bồn.
Lần này, nàng ở đây gặp lại Triệu Húc.
...
Nàng vừa vào phòng khách điếm, cánh cửa phía sau đã bị đóng lại.
Còn chưa kịp phản ứng, một bóng người từ phía sau chạy tới, dùng sức ôm lấy nàng.
Cái ôm rất chặt, giống như muốn đưa nàng vào cơ thể.
Vân Trân theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng cảm nhận mùi hương quen thuộc của người nọ làm nàng chấn động.
Dần dần, thân thể vốn cứng đờ cũng thả lỏng.
"Trân Nhi, Trân Nhi, Trân Nhi...!Trân Nhi của ta..." Triệu Húc vùi đầu vào bả vai nàng, khàn giọng gọi.
Mỗi một tiếng đều chạm vào trái tim nàng, khiến trái tim nàng theo đó mà run rẩy.
"Thật sự là nàng sao? Ta không phải còn đang nằm mơ đấy chứ? Nàng thật sự đã về rồi?"
Trái tim Vân Trân vừa ngọt ngào, lại vừa chua xót.
Khóe mắt cũng nóng lên, giống như có thứ gì đó muốn từ bên trong lăn ra vậy.
"Là thiếp...!Thiếp, về rồi..." Vân Trân run rẩy đáp.
"Trân Nhi, Trân Nhi...!Trân Nhi của ta..." Triệu Húc gọi, ngay sau đó, Vân Trân run lên, nụ hôn nóng bỏng dừng trên cổ, trên vai nàng, chậm rãi gặm cắn, hôn môi.
"A!" Vân Trân rên một tiếng.
Thì ra là Triệu Húc cắn lên vai nàng một cái.
Vân Trân cắn môi thừa nhận, không đẩy hắn ra.
"Nàng là của ta...!Nàng là của ta..."
"Thiếp là của chàng..."
"Không được phép rời khỏi ta! Không được phép rời khỏi ta! Ta lấy thân phận Túc Vương ra lệnh cho nàng, ta không cho phép nàng rời khỏi ta lần nữa!"
"Thiếp sẽ không rời xa chàng..."
"Nàng thề đi."
"Thiếp thề."
"Không, nàng