Ánh mắt Liễu Trản Anh lúc này vô cùng đáng sợ.
Vân Trân nhìn nàng ta, thái độ không thay đổi.
Nàng dường như đã sắp quên lần trước chính thức đối mặt Liễu Trản Anh là khi nào.
Ngày Liễu Trản Anh sinh con?
Hay tại đại trạch Vương gia ở Toại Châu, thời điểm giải độc cho Liễu Trản Anh?
Không, đều không phải.
Bởi vì khi đó Liễu Trản Anh căn bản không nhận ra nàng.
Lần trước các nàng gặp mặt thật sự có lẽ là năm trước, lúc ở hoàng cung.
Cẩn thận tính toán, chỉ mới hơn một năm, nhưng Vân Trân lại cảm thấy Liễu Trản Anh trước mắt đã không còn là Liễu Trản Anh trong trí nhớ của nàng, thậm chí một chút bóng dáng của trước kia cũng không có, ngay cả gương mặt cũng trở nên vặn vẹo, ác độc như vậy.
"Xem ra vương phi biết ta sẽ tới.
" Vân Trân đứng trước mặt Liễu Trản Anh, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói.
Liễu Trản Anh nhìn nàng, cười lạnh.
Vân Trân mặc kệ, nàng quay đầu nhìn phía sau, Ám Thất lập tức áp giải hạ nhân kia tới.
Liễu Trản Anh nhìn người nọ, cung mày thoáng nhíu lại.
"Xem ra vương phi quen biết người này.
" Vân Trân quan sát phản ứng của Liễu Trản Anh, "Chỉ tiếc, ả khiến vương phi thất vọng rồi.
Bởi vì nhiệm vụ vương phi giao cho ả, ả không hoàn thành, còn phải trả giá bằng mấy mạng người.
"
"Bổn vương phi không biết ngươi nói gì cả!" Liễu Trản Anh trầm giọng.
"Không biết cũng không sao.
" Vân Trân cười cười, đáng tiếc, ý cười không đến đáy mắt, ngay cả sắc mặt cũng lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy rét run, "Dù sao ta cũng không nghĩ vương phi cứ thế mà thừa nhận.
Hôm nay ta dẫn ả tới chẳng qua là muốn nhắc nhở vương phi, đừng tưởng những chuyện người làm không bị tố giá, người có thể bình yên vô sự ở Bạc Liễu Viện, không ai có thể động tới người.
Chuyện người làm, trời đang xem, làm chuyện thương thiên hại lý càng nhiều, cũng có ngày ông trời không nhìn được nữa.
"
"Lớn mật!" Liễu Trản Anh đập bàn một cái, quát lớn, "Ngươi là cái thá gì mà dám