Liễu Trản Anh bóp cổ nàng.
Vân Trân không phản kháng, mà nhìn nàng ta, bình tình nhìn nàng ta.
"Ngươi cười cái gì? Ngươi cười cái gì hả? Không được cười! Không cho phép ngươi cười!" Sức lực trên cổ đột nhiên giảm đi, Liễu Trản Anh buông cổ nàng ra, đổi thành giữ chặt bả vai nàng, hét lớn, "Ngươi mau cầu xin ta! Ngươi mau cầu xin ta, cầu xin ta thả ngươi đi! Cái mạng nhỏ của ngươi hiện giờ đang nằm trong tay ta, chỉ cần ta nhẹ nhàng xuống tay, ngươi lập tức sẽ chết.
Ngươi mau cầu xin ta đi..."
"Liễu tiểu thư, ngươi thật đáng thương." Vân Trân nhân lúc ánh mắt nàng ta trống rỗng, dùng hết sức thoát khỏi tay nàng ta.
Nàng đứng bên cạnh, quay đầu, thương hại nhìn Liễu Trản Anh.
Có lẽ cách xưng hô này đã lâu không dùng đến, Liễu Trản Anh như bị điểm trúng huyệt vị, đứng yên tại chỗ, không thể động đậy.
"Ngươi dựa vào đâu mà nói ta đáng thương? Ngươi chẳng qua là tiện nhân xuất thân đê tiện, mà ta đường đường là tiểu thư Trấn Bắc Hầu phủ, là vương phi của Túc Vương! Ngươi thế mà nói ta đáng thương? Ngươi đúng là chán sống rồi!" Hết câu, Liễu Trản Anh tát Vân Trân một cái, "Nữ nhân đê tiện nhà ngươi có tư cách gì mà nói ta đáng thương!"
Cái tát này tới quá đột ngột, Vân Trân hoàn toàn không có phòng bị.
Nàng che mặt, xoa xoa gương mặt chết lặng.
Theo đó, nàng giơ tay, tát trả lại.
Bàn tay giáng xuống mặt Liễu Trản Anh, phát ra tiếng vang rất lớn trong phòng.
Lập tức, trong phòng an tĩnh lại.
Liễu Trản Anh che nửa mặt sưng đỏ, không dám tin mà nhìn Vân Trân.
"Ngươi, ngươi dám đánh ta?" Không biết qua bao lâu, Liễu Trản Anh run rẩy duỗi tay chỉ vào Vân Trân, sắc mặt hoảng hốt giống như vừa xảy ra một chuyện vô cùng hoang đường.
"Tại sao không đánh được?" Vân Trân nhìn nàng ta chằm chằm, "Ngươi làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, chẳng lẽ ta không thể đánh ngươi? Không nói đến việc ngươi liên tiếp hại ta, chỉ nói tới A Linh, chỉ nói tới sản phụ vì ngươi mà chết, chỉ nói tới A Dần...!Chẳng lẽ ta không đánh ngươi được?"
Dĩ vãng,