"Chu mụ mụ?" Vân Trân ngây ra, mơ hồ nhớ lại, quả thật có một người như vậy, hình như là bà vú của A Dần.
Vân Trân nghĩ nghĩ, ra hiệu cho nha hoàn để bà ta tới đây.
"Vân phu nhân, Vân phu nhân cứu mạng..." Chu ma ma được tha đi, liền ôm lấy chân Vân Trân, khóc lóc.
"Ngươi làm gì vậy?" Vân Trân nhíu mày, bảo hạ nhân đỡ bà ta đứng dậy.
"Ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng là được, không cần như thế." Tử Thị ngồi cạnh nói.
Chu ma ma bị kéo ra, lại quỳ xuống đất, dập đầu với Vân Trân.
Lần này, Vân Trân chỉ nhìn bà ta, không bảo hạ nhân đỡ bà ta đứng dậy.
Nàng nhớ Chu ma ma này là người Liễu gia ở kinh thành phái tới, ngày xưa ở bên cạnh Liễu Trản Anh hình như đưa ra không ít chủ ý, cũng không phải người đơn giản.
Hiện tại, bà ta khóc lóc chạy tới như vậy, Vân Trân không thể không đề phòng.
"Vân phu nhân, cầu xin ngài cứu tiểu công tử, cứu tiểu công tử được không? Tiểu công tử sắp không xong rồi."
"A Dần làm sao?" Vân Trân hỏi.
Dù Liễu Trản Anh đã làm gì, trong cả chuyện này, A Dần là người vô tội nhất.
Cho nên vừa nghe Chu ma ma nhắc tới A Dần, sắc mặt Vân Trân thoáng thay đổi.
"Tiểu công tử đã sốt hai ngày.
Cầu xin Vân phu nhân đại phát từ bi, để hạ nhân trong phủ ra ngoài mời đại phu tới xem bệnh cho tiểu công tử.
Nếu tiểu công tử còn sốt cao không lùi, chỉ sợ ngài ấy dữ nhiều lành ít.
Vân phu nhân, lão nô cầu xin người..." Nói rồi, Chu ma ma liền dập đầu với Vân Trân.
A Dần sốt cao không lùi?
Sao có thể?
Còn đến đây cầu xin nàng?
Vân Trân liếc nhìn nha hoàn bên cạnh.
Nha hoàn thấy vậy, tiến lên, khom lưng bên tai Vân Trân kể lại giản lược sự việc.
Thì ra lúc Liễu Trản Anh còn sống, không thích A Dần, A Dần ngày thường đều do bà vú chiếu cố.
Lần đó Tê Thư Phòng xảy ra hỏa hoạn, Liễu Trản Anh dùng A Dần ép buộc Triệu Húc, nếu không phải Liễu Minh Cẩn kịp thời đuổi tới, A Dần