"Ở cùng?"
Lời Lệ Bạo Tuyết nói rõ ràng khiến Bát gia hiểu lầm gì đó.
"Bát gia, còn chuyện gì nữa không?" Lệ Bạo Tuyết hỏi.
"Không, ngươi đi đi." Bát gia nói.
Lệ Bạo Tuyết ôm quyền, sau đó xoay người rời đi.
Lệ Bạo Tuyết đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Bát gia.
Ông ta vuốt cằm suy tư.
Ở cùng công tử?
Sao lại họ Vân?
Chẳng lẽ là họ giả?
Có điều...
Nàng thật sự quá giống.
Ngoại trừ đôi mắt kia.
Đôi mắt kia thật sự không hợp với gương mặt, vô cớ khiến nàng thoạt nhìn bất cận nhân tình nhiều hơn.
Nếu đổi đôi mắt khác, vậy thì không còn vấn đề.
...
Từ lúc vào quán trà, gặp Lệ Bạo Tuyết, biết họ muốn Hoa Tử Vong đến khi rời đi, thời gian thoạt nhìn rất lâu, thật ra chỉ là nửa canh giờ.
Nhưng bước ra khỏi quán trà, Vân Trân bỗng có ảo giác.
Nàng suy nghĩ, Lệ Bạo Tuyết muốn Hoa Tử Vong để làm gì? Bọn họ muốn dùng thứ thuốc kia trên người ai? Còn nữa, Bát gia mà Lệ Bạo Tuyết bảo nàng đi tìm là ai? Là người liên lạc của Lưu Vân Bạch ẩn núp ở thành Hỏa Diễm sao?
Nếu vậy, kẻ đó hiển nhiên không phải người liên lạc đơn giản.
Nếu không phải người liên lạc đơn giản, vậy chứng minh Lưu Vân Bạch đã bố trí thiên la địa võng ở thành Hỏa Diễm.
Hắn muốn làm gì?
Bọn họ muốn làm gì?
Người Liễu gia trông coi thành Hỏa Diễm này rốt cuộc có biết ở đây cất giấu một thế lực bí ẩn không?
Dù thế nào, nàng cũng phải tìm cơ hội gặp Bát gia kia trước mới được.
...
Vân Trân tới chỗ hẹn với Tử Thị.
Không bao lâu, Tử Thị tới.
Tử Thị dẫn theo mấy người biết y thuật cùng họ tới thôn xem bệnh cho người dân.
Trước khi xuất phát, có người nói dược liệu không đủ, cần tới hiệu thuốc mua đồ.
Nghe nói thành Hỏa Diễm có mấy hiệu thuốc rất lớn.
Vân Trân tới nơi, ban đầu cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ, chờ nàng