Vân Trân đứng bên ngoài phòng Triệu Húc.
Nàng vốn muốn nhờ Nguyên Bảo giúp nàng lấy ra, nhưng tìm một vòng đều không thấy bóng dáng Nguyên Bảo đâu.
Cuối cùng, nàng không thể không tự vào lấy, chỉ mong Triệu Húc thấy nàng sẽ không lần nữa tức đến hộc máu.
Sau nhiều lần giãy giụa, nàng nâng tay, đang muốn gõ cửa.
"Cút, cút cho ta, cút đi!"
Đúng lúc này, trong phòng truyền tới tiếng bạo nộ của Triệu Húc.
Vân Trân kinh ngạc, sao Triệu Húc biết nàng tới.
Bỗng cánh cửa mở ra, Xuân Nha y phục không chỉnh tề từ bên trong lao ra ngoài, bất cẩn đụng trúng Vân Trân.
Hai người cùng ngã xuống đất, khiếp sợ nhìn nhau.
"Cút!"
Trong phòng, Triệu Húc rống lớn một tiếng.
Xuân Nha che xiêm y trước ngực, cuống quít từ dưới đất bò dậy, lao ra ngoài.
Chỉ là trước khi đi, nàng ta không nhịn được quay đầu trừng mắt nhìn Vân Trân, trong ánh mắt hiện lên sự phẫn nộ, ghen ghét, không cam lòng, cáu giận, xấu hổ, đủ loại cảm xúc phức tạp.
Vân Trân nhìn Xuân Nha không cam lòng rời đi.
Rầm!
Ngay sau đó, trong phòng hình như có thứ gì bị đạp đổ.
Vân Trân không rảnh suy nghĩ vì sao Xuân Nha lại xuất hiện ở đây, nàng trực tiếp bò dậy, chạy vào phòng.
Thời điểm chạy vào, cảnh tượng hỗn loạn bên trong khiến nàng khiếp sợ.
Mảnh nhỏ đầy đất, đồ đạc lung tung như vừa bị thổ phỉ cướp sách.
Vân Trân ôm ngực tránh mảnh vỡ, chậm rãi vòng qua bình phong đi vào.
"Cút!"
Nàng vừa vào liền có một cái gối bay tối.
Hờ, hờ, hờ...!
Trên giường truyền tới tiếng hít thở nặng nề như con dã thú đang ẩn nấp.
"Thiếu gia?" Nàng gọi một tiếng, nhíu mày, "Có phải ngài bị thương không?"
Nếu không phải bị thương, gối đầu ném tới đây sao lại vô lực như vậy?
Nghĩ thế, Vân Trân vội chạy đến bên giường.
"Thiếu..." Rất nhanh, nàng cứng đờ tại chỗ.
Hai mắt Triệu Húc đỏ bừng,