Nói xong, Vân Trân còn hỏi lại mấy lần.
Triệu Húc thấy nàng thật sự đã say, liền đỡ nàng về giường ngồi xuống trước.
Chờ Vân Trân ngồi xuống, hắn mới lần nữa cầm bức họa kia lên, để dưới ánh nến cẩn thận xem.
Đồ đằng của gia tộc nào? Gia tộc sao?
Thoạt nhìn có chút kỳ lạ.
Ở giữa hình như là một con mắt?
Gia tộc gì lại dùng đồ án này làm đồ đằng gia tộc?
Ở Vân Hán Quốc, ngày xưa có nhiều thế gia thích dùng đồ đằng gia độc, nhưng sau này, theo thế gia dần xuống dốc, người sử dụng cũng ngày càng ít.
Hiện tại, chỉ có hiệu buôn dùng nhiều.
Có điều...
Triệu Húc cẩn thận nhìn lại.
Có thể là lâu lắm rồi, nhất thời không nhớ rõ.
"Trân Nhi, nàng nhìn thấy thứ này ở đâu?" Triệu Húc nhìn Vân Trân.
Lại phát hiện không biết từ khi nào nàng đã ngã xuống giường, ngủ say.
Triệu Húc ngây ra một lúc, bật cười.
Hắn đặt bức họa xuống bàn, sau đó đến bên giường, khom lưng bế Vân Trân lên.
"Đúng là say rồi." Hắn cúi đầu cọ vào mũi nàng, sau đó bế nàng vào phòng ngủ.
Hạ nhân canh giữ bên ngoài.
Được Triệu Húc phân phó, bọn họ đi vào thu dọn đồ bên trong.
...
Hôm sau Vân Trân tỉnh lại, tuyết bên ngoài đã ngừng.
Bên cạnh đã không còn Triệu Húc đâu.
Nàng xoa đầu, ngồi dậy.
Tối qua uống say sao?
Sau khi uống say đã xảy ra chuyện gì?
Nàng thế mà hoàn toàn không có ấn tượng.
"Phu nhân, người tỉnh rồi.
Cần nô tỳ vào hầu hạ không?" Nha hoàn chờ ở ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, hỏi.
"Vào đi." Vân Trân lắc đầu, nói.
Dứt lời, nha hoàn liền bưng chậu nước vào.
Thời điểm rửa mặt, nàng hỏi tới Triệu Húc.
"Sáng sớm vương gia đã tới tướng quân phủ.
Vương gia nói sau khi phu nhân tỉnh, cứ dùng cơm trước, không cần chờ ngài ấy." Nha hoàn trả lời.
Tướng quân phủ, đó là nơi ở của Liễu gia.
Nơi đó vốn là