Dù sao, người chết đã đi xa.
Hơn nữa nói những việc này trước mặt thân nhân người chết hình như là sự trào phúng trần trụi, đặc biệt là thân phận như Vân Trân.
Thật ra những lời vừa rồi, nàng không nên nói.
Bởi vì Liễu phu nhân sẽ không tin nàng thật lòng.
Chỉ cho rằng là "người thắng" khinh thường.
Nhưng Liễu phu nhân có tin hay không là chuyện của Liễu phu nhân, nói hay không là chuyện của bản thân nàng.
"Đúng vậy, tốt đẹp cỡ nào." Liễu phu nhân nhìn tú lâu đối diện, trong mắt lập lòe nước mắt, "Chỉ tiếc, bị hủy rồi.
Nếu biết chuyện xảy ra sau này, lúc trước dù thế nào ta cũng không để nó hồi kinh.
Con cái Liễu gia chúng ta dù không phải chết trận sa trường thì cũng không nên chết trong hậu trạch tranh đấu.
Ngươi nói phải không, Vân phu nhân?"
Ba chữ "Vân phu nhân" cuối cùng mang theo sự khinh thường, lạnh lẽo, còn có hận ý rõ ràng.
Vân Trân quay đầu nhìn Liễu phu nhân.
"Nhưng trên đời này không có nếu như, không thể quay lại từ đầu.
Ta nghĩ, cho dù quay lại, Liễu phu nhân chưa chắc có thể ngăn cản Túc vương phi.
Dù sao, đây là mệnh, là vận, càng là lựa chọn của nàng ấy, không phải sao? Chẳng có ai ép buộc.
Có điều, mỗi người đều nên gánh vác hậu quả mà mình đã lựa chọn."
Liễu Trản Anh đi đến ngày hôm nay, dù là nữ nhi tướng môn tùy ý tiêu sái hay Túc vương phi âm ngoan độc ác, không từ thủ đoạn, tất cả đều là lựa chọn của Liễu Trản Anh.
Ngươi có thể vì sự hồn nhiên lương thiện của nàng ấy trong quá khứ mà tiếc hận cho kết cục của nàng ấy.
Nhưng ngươi lại không thể nói với nàng ấy, vì một người không yêu mình mà phạm sai lầm thì được quyền được tha thứ, làm lơ những người nàng ấy từng thương tổn.
Giống như bây giờ, nghe nàng nói, Liễu phu nhân lộ vẻ phẫn nộ.
Bà ấy hân, thì cứ để bà ấy hận đi.
Vân