"Trái tim dành cho ta xưa nay đều chưa từng thay đổi..." Triệu Húc nhìn nàng, lẩm bẩm, ánh mắt vô cùng quái dị.
"Vương gia..."
"Nàng về Quán Châu đi." Triệu Húc bỗng ngắt lời.
"Cái...!Cái gì? Về Quán Châu? Chàng bảo thiếp về Quán Châu? Ngay lúc này?" Vân Trân hoảng hốt.
"Tại sao phải về Quán Châu? Chẳng lẽ..."
Chẳng lẽ chàng không tin thiếp?
Chàng đang hoài nghi thiếp sao?
Hoài nghi thiếp có liên quan tới binh phù bị mất? Hoài nghi thiếp có liên quan tới những chuyện khác thường xảy ra ở thành Hỏa Diễm gần đây? Hay là nghi ngờ thiếp điều gì?
Vì không đành lòng vạch trần, lại không dám trực tiếp hỏi, sợ chân tướng khó có thể chấp nhận, sợ đụng vào chân tướng...!Cho nên muốn tiễn nàng rời khỏi Hỏa Diễm Thành...
Đây là lý do chàng bảo thiếp về Quán Châu sao?
Vân Trân nhìn Triệu Húc, muốn nghe hắn giải thích.
Ánh mắt của Vân Trân khiến Triệu Húc chật vật.
Hắn không thể nào nhìn thẳng vào mắt nàng.
Rõ ràng những manh mối đó, những nghi kỵ đó, những chứng cứ đó đều chỉ thẳng về nàng.
Vốn dĩ hắn nên hưng sư vấn tội.
Nhưng trước mắt, lại là hắn, lại đổi thành hắn không thể nhìn thẳng vào mắt nàng.
Tại sao?
Tại sao phải phải hỏi?
Không cần phải nói rõ ràng thì không cần đối mặt với những việc đó, giữa họ sẽ không có gì thay đổi.
Trên đời này, người không muốn hoài nghi nhất chính là hắn.
Nhưng hiện tại, cố tình...
Trước mắt, đưa nàng rời khỏi thành Hỏa Diễm là quyết định tốt nhất.
"Chúng ta rời khỏi Quán Châu cũng đã nhiều ngày.
A Linh bên kia tuy rằng có người chiếu cố, nhưng dù sao cũng xa phụ mẫu.
Ta tạm thời không thể rời khỏi đây, ta muốn nàng về trước, thay ta ở bên A Linh nhiều hơn." Không biết qua bao lâu, Triệu Húc mới trả lời.
Là vì ở bên A Linh sao?
Vân Trân chậm rãi nhắm mắt lại, lòng đầy chua xót.
"Được." Rất nhanh, nàng mở mắt, cười nhìn Triệu Húc, "Nếu đây là quyết định của vương gia, thiếp chỉ có thể tuân lệnh."
"Trân Nhi..."
"Vương gia còn gì muốn nói