"Được." Triệu Húc mỉm cười, gật đầu.
"Phu nhân, nên khởi hành rồi." Lúc này, nha hoàn chờ bên cạnh lên tiếng.
"Bảo trọng." Triệu Húc nói.
"Vâng." Vân Trân đáp, sau đó xoay người, chuẩn bị lên xe ngựa.
Thời điểm sắp bước lên xe ngựa, nàng đột nhiên dừng lại.
Triệu Húc khó hiểu nhìn nàng.
"Trấn Bắc Hầu bị ám sát, binh phù bị mất, thành Hỏa Diễm mấy ngày tới chỉ sợ không yên ổn.
Chàng phải bảo trọng, đừng để chính mình bị thương." Vân Trân dặn dò.
Triệu Húc giơ tay vỗ vỗ bông tuyết trên vai nàng.
Không biết từ khi nào, tuyết lại rơi.
"Ta biết rồi, nàng yên tâm về đi."
Vân Trân nhìn hắn chằm chằm một lúc, sau đó xoay người.
Lần này, nàng không dừng lại, trực tiếp bước lên xe ngựa.
Đốc đốc đốc...
Xe ngựa lăn bánh.
Triệu Húc đứng trước cửa nhìn xe ngựa đi xa.
"Vương gia." Ám Ngũ xuất hiện phía sau Triệu Húc, "Tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng."
Triệu Húc nhìn theo xe ngựa, im lặng không nói gì.
Đốc đốc đốc.
Đốc đốc đốc.
Xe ngựa nghiền qua nền tuyết phát ra tiếng vang.
Ngay thời điểm xe ngựa vừa ra khỏi thành, không ai thấy trên mái nhà ở nơi nào đó có thân ảnh người chợt lóe qua.
...
"Đến đâu rồi?" Đi được nửa ngày, Vân Trân hỏi nha hoàn.
Truyện mới cập nhật
"Hồi phu nhân, đã sắp rời khỏi địa giới thành Hỏa Diễm rồi." Nha hoàn trả lời.
Thế sao...
Vân Trân dựa vào vách xe ngựa.
Xe ngựa lại đi thêm nửa canh giờ, tuyết quá lớn, không nên đi đường.
Xa phu đề nghị nghỉ ngơi ở miếu nhỏ phía trước một lát, chờ tuyết ngừng rồi đi.
Vân Trân không vội lên đường, nên đồng ý.
Quả nhiên đi thêm một đoạn, phía trước xuất hiện một ngôi miếu nhỏ.
Miếu không lớn, bên trong chỉ có hai sư đồ tăng nhân.
Xe ngựa dừng ở cửa, xa phu vào nói chuyện.
Lúc này, Vân Trân vốn đang khép nửa đôi mắt đột nhiên mở ra, không khỏi kinh ngạc.
Có điều trước khi nha hoàn phát hiện, nàng lần nữa khôi phục như thường.
Bọn họ chờ ở cửa một lát,