Nàng không trách hắn.
Chẳng qua trái tim hơi băng giá thôi.
Đúng lúc này, Liễu Minh Nhẫn giơ tay.
Binh lính xung quanh lập tức tấn công Vân Trân và tiểu nhị hiệu thuốc.
Tiểu nhị rút hai thanh chủy thủ bên hông ra, nghênh đón.
Vân Trân ở đây cũng có binh lính muốn tới bắt nàng, nhưng còn chưa đến gần đã bị ám vệ của Triệu Húc ngăn cản.
Vân Trân nhìn Ám Tam đứng trước mặt, tâm tình phức tạp.
Trước khi xuất phát, Triệu Húc nói Ám Tam sẽ che chở nàng.
Nhưng cả đoạn đường, nàng không hề phát hiện bóng dáng Ám Tam.
Mà khoảnh khắc nàng nhìn thấy tiểu nhị hiệu thuốc trong tường kép, trong lòng liền dâng lên cảm giác bất an, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Hiện tại Ám Tam xuất hiện, Vân Trân mới biết không đúng chỗ nào.
Ám Tam vốn là ám vệ Triệu Húc phái tới bảo vệ nàng, võ công cao cường.
Dù tiểu nhị hiệu thuốc trốn trong tường kép, Ám Tam nhất thời không điều tra, vậy cũng không có khả năng cả đoạn đường đều không phát hiện đúng không?
Dù sao, trong xe ngựa cũng có thêm một người.
Ám Tam không thể hoàn toàn không nhận thấy điều gì.
Trừ khi, có người ra lệnh cho hắn.
Mà người ra lệnh kia...
"A!"
Thình lình, một tiếng hét thảm thiết cắt ngang suy nghĩ của Vân Trân.
Nàng ngước mắt, liền thấy trên người tiểu nhị cắm mười mấy thanh đao, người đầy máu tươi đứng đó, cố sức quay đầu nhìn nàng.
Gã há miệng thở dốc, giống như có lời muốn nói trước khi lâm chung.
Nhưng chưa kịp mở miệng, gã đã không chống đỡ được, ngã xuống đất, chết.
Rầm.
Sau khi tiểu nhị chết, người của Liễu Minh Nhẫn nhanh chóng bao vây Vân Trân.
Vân Trân nhìn đám người bao vây nàng, thật ra rất muốn nói không cần mất công như vậy.
Bởi vì, nàng không muốn phản kháng.
Có điều, bọn họ như gặp đại địch, không hề lơi lỏng.
Vân Trân ngây ra một lúc, suy nghĩ cẩn thận.
Có lẽ điều bọn họ kiêng kị không phải bản thân nàng, mà là thứ thuốc nàng luyện ra thiếu chút khiến Trấn Bắc Hầu mắc mưu, đồng thời còn có thân phận đệ tử thân truyền của Độc Thủ Y Tiên.
"Buông