Không biết qua bao lâu, Triệu Húc thở dài, từ trong tay áo lấy ra một thứ đưa cho Vân Trân.
"Nàng còn nhớ thứ này không?" Triệu Húc hỏi.
Đó là một tờ giấy xếp ngăn nắp.
Vân Trân mang theo nghi hoặc mở tờ giấy ra.
Thời điểm nàng nhìn thấy thứ vẽ trên tờ giấy, đôi mắt vốn thuộc về Lệ Vô Ngân luôn lộ vẻ xa cách lạnh nhạt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
"Đây là..." Vân Trân ngẩng đầu nhìn Triệu Húc.
Triệu Húc quan sát phản ứng của nàng.
"Nàng có lẽ không nhớ.
Mấy ngày trước, nàng cùng ta uống rượu, sau khi say rượu nàng đã vẽ ra thứ này, hỏi ta có biết nó là gì không?" Triệu Húc nói, "Khi đó, ta không có ấn tượng, nhưng lại không muốn làm nàng thất vọng, cho nên giữ lại, định hôm sau sai người điều tra..."
Thế mà là tối hôm đó.
Nghe Triệu Húc nói, Vân Trân cũng mơ hồ nhớ ra.
Nhưng thứ này cùng việc Triệu Húc hoài nghi nàng có liên quan gì?
Chẳng lẽ đồ đằng đại biểu cho thân phận của nàng có vấn đề sao?
Vân Trân nhìn Triệu Húc, chờ hắn nói tiếp.
"Nàng có biết ý nghĩa của bức tranh này là gì không?" Triệu Húc hỏi.
Vân Trân lắc đầu.
Nếu biết, nàng cũng không trong lúc say rượu hỏi Triệu Húc.
"Vậy nàng từ đâu nhìn thấy bức tranh này?" Triệu Húc lại hỏi.
"Việc đó có liên quan gì sao?" Vân Trân hỏi lại, "Bức tranh này rốt cuộc cất giấu bí mật gì?
Vân Trân nói xong, Triệu Húc liền nhìn nàng chằm chằm, giống như đang xem nàng nói thật hay giả.
Vân Trân cũng nhìn hắn.
Thì ra đồ đằng này mới là mấu chốt.
Đồ đằng liên quan tới thân thế của nàng...
Triệu Húc nhìn nàng, phát hiện nàng hình như thật sự không biết lai lịch của bức tranh này, không khỏi thở dài: "Chuyện này muốn kể thì phải kể từ hai mươi năm trước.
Khi đó, chủ nhân của thành Hỏa Diễm không phải Trấn Bắc quân, mà là một quân đội tên "Tham Lang".
Người thống lĩnh Tham Lang có được tòa thành này, toàn bộ Bắc địa, thậm chí là thổ địa phía Bắc núi Tuy Cổ..."
Tham Lang, sao Tham Lang, là một trong mười bốn sao chính.
Trong Dịch Học (*), nó là trí tinh, ngôi sao đại biểu cho sự may mắn, đồng thời nó cung tượng trưng cho người có mệnh chủ Tham Lang có