"Cho nên Trân Nhi, nàng từ đâu biết được đồ đằng này?" Triệu Húc nhìn bức tranh trong tay nàng, hỏi.
Chuyện bức tranh này do chính tay Vân Trân vẽ Triệu Húc cũng không nói ra.
Bởi vậy, dù là Túc Vương phủ hay người bên cạnh Triệu Húc đều không biết đồ đằng xuất phát từ tay Vân Trân.
Mà bên phía tướng quân phủ, thời điểm biết hắn hỏi thăm chuyện năm đó cũng chỉ cho rằng sau khi Triệu Húc tới Bắc địa, trong lúc vô tình nghe được ở đâu nên tò mò điều tra.
Dù sao, cho dù triều đình hạ lệnh cấm, "Tham Lang" lại là cấm kỵ, cũng không thể thật sự lấp kín miệng lưỡi thế gian.
Trừ khi qua thêm hai mươi năm, trăm năm nữa...!truyện đam mỹ
Khi đó, người chứng kiến sự việc kia đều chết sạch, vậy "Tham Lang" cùng tất cả thứ liên quan mới thật sự trở thành bí mật.
"Nếu thiếp nói thiếp cũng không biết đồ đằng này có ý nghĩa gì thì sao? Cũng không nói rõ tại sao thiếp lại biết đồ đằng này...!Vậy vương gia có thể đừng nói tiếp không?" Vân Trân ngẩng đầu nhìn Triệu Húc.
Miến Đà Loa nói đây là đồ đằng gia tộc của nàng.
Triệu Húc lại nói đây là đồ đằng của phản quân "Tham Lang", là đồ đằng Thịnh gia của Thịnh Vân Lan.
Miến Đà Loa nói nữ tử trong tranh kia là mẫu thân của nàng.
Triệu Húc lại nói nữ tử che mặt trong tranh kia là thích khách từng đột nhập doanh trướng của Trấn Bắc Hầu, muốn báo thù cho Thịnh Vân Lan.
Như vậy, thân thế của thân thể này đã rõ như ban ngày.
Mẫu thân của nàng là thích khách, hơn hai mươi năm trước từng ám sát Trấn Bắc Hầu.
Trên cánh tay của nàng có đồ đằng gia tộc Thịnh gia, cho nên nàng đến từ Thịnh gia, Thịnh gia của Thịnh Vân Lan - chủ nhân của phản quân "Tham Lang" bị tiên hoàng xử tử hơn hai mươi năm trước.
Thân thế của nàng cùng "Tham Lang" năm đó có chút liên quan sâu xa, cho dù không có quan hệ huyết thống trực tiếp với Thịnh Vân Lan, nhất định cũng có quan hệ với ông ta.
Sau khi Thịnh Vân Lan bị xử tử, "Tham Lang", "Thịnh gia" liền thành cấm kỵ, chỉ cần là người dính líu tới nó