Vân Trân nói xong, Triệu Húc há miệng, dường như muốn biện giải.
Nhưng cuối cùng, hắn chẳng nói gì.
Có lẽ lời Vân Trân nói không đúng hoàn toàn, nhưng ít ra có một phần đã đúng.
Hắn không thể phản bác đó chính là suy nghĩ trong lòng hắn.
Có lẽ ngay từ đầu, hắn đã không đủ hiểu nàng, không đủ hiểu nàng như hắn tưởng tượng.
Nàng cất giấu quá nhiều bí mật, có rất nhiều chuyện không muốn kể với hắn.
Trước đây dường như đã giao hẹn, bọn họ không hỏi chuyện của nhau, trừ khi đối phương chủ động kể.
Đây là quyết định muốn biểu đạt sự tôn trọng đối phương, nhưng đồng thời cũng là tai họa ngầm.
Tướng quân phủ mất binh phù đem tai họa ngầm này bày ra trước mắt, dùng cách đột ngột không phòng bị như vậy mà xuất hiện.
Lúc này họ mới phát hiện, họ không hề hiểu đối phương như mình nghĩ.
"Đây không phải lỗi của chàng." Vân Trân nhìn về nơi khác, "Chuyện lần này, thiếp cũng không trách chàng.
Dù sao cũng là thiếp giấu giếm trước.
Nhưng thiếp nghĩ chúng ta cần thời gian lần nữa suy xét lại quan hệ của hai người."
"Lần nữa suy xét quan hệ của hai người?" Triệu Húc nhíu mày, "Trân Nhi, lần này là ta suy xét không kỹ, thời điểm cảm thấy có chỗ không đúng, ta nên chủ động hỏi nàng.
Là ta không tốt, nhưng chúng ta không cần đến mức lần nữa suy xét lại quan hệ đúng không?"
Quan hệ giữa họ không phải sớm đã định rồi sao?
Bọn họ đã có A Linh, còn cần suy xét gì nữa?
"Đây chỉ là cuộc nói chuyện không thoải mái, không cần thiết..." Triệu Húc lắc đầu.
"Vương gia." Vân Trân quay đầu nhìn hắn.
Triệu Húc dừng lại, ánh mắt mang theo sự khẩn cầu.
Nhưng Vân Trân lại nghiến răng, hạ quyết tâm nói: "Chàng biết đây không phải vấn đề nói chuyện mà.
Cho dù lần này thiếp có thể bình an rửa sạch tội danh trên người, nhưng chàng và thiếp đều biết, nếu vấn đề tồn tại giữa chúng ta không giải quyết được, chúng ta đều không thể làm bộ chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục