Nàng nói, nàng sớm đã có tính toán như vậy.
Mà Tô trắc phi bảo nàng đi đưa điểm tâm, vừa lúc cho nàng cơ hội.
Nàng dùng danh nghĩa của Tô trắc phi đi đưa điểm tâm cho Triệu Húc, Triệu Húc sẽ không hoài nghi.
Chờ hắn ăn xong điểm tâm đã bị bỏ thuốc, Vân Trân tính toán thời gian, lấy cái cớ "nương nương muốn lấy đĩa về" quay lại Đào Uyển.
Lúc ấy, dược hiệu trên người Triệu Húc vừa lúc phát tác.
Nàng có thể thừa dịp leo lên giường của Triệu Húc.
Triệu Húc là người thiện lương, làm việc rất có trách nhiệm, xong việc khẳng định sẽ làm cho cho nàng.
Mà nàng cũng có thể nhân cơ hội này thoát khỏi nô tịch.
Nghe Vân Trân nói xong, Triệu Húc vẫn không dám tin, nội tâm không ngừng giãy giụa.
Tô trắc phi nhìn ra, liền thay Triệu Húc hỏi nàng tại sao lại làm như vậy.
Lửa lớn trước đó, Triệu Húc vì cứu nàng, ngay cả mạng cũng có thể không cần.
Nếu nàng muốn thoát khỏi nô tịch, trực tiếp xin một ân điển là được, vì sao phải làm chuyện đê tiện này?
Vân Trân nghe đến hai chữ "đê tiện" cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ nói gần đây nàng cảm thấy Triệu Húc đối xử với nàng có chút xa cách, điều đó khiến nàng thấp thỏm lo âu.
Vì thế đến bước đường cùng, nàng mới nghĩ ra cách này.
Động cơ gây án đã có, chuyện Vân Trân bỏ thuốc muốn bò lên giường chủ tử dường như cũng ván đã đóng thuyền.
"Nếu thật sự như ngươi nói, vậy vì sao đến cuối cùng ngươi lại cự tuyệt ta? Còn thay ta chuẩn bị thuốc tắm?" Đúng lúc nay, Triệu Húc vẫn luôn trầm mặc đứng bên cạnh Tô trắc phi đột nhiên lên tiếng hỏi.
Triệu Hú vừa dứt lời, Tô trắc phi theo bản năng nhíu mày, có lẽ vì chán ghét Vân Trân thế mà có cử chỉ dư thừa.
"Tại sao?" Triệu Húc nhìn nàng, không cam lòng hỏi, "Nếu ngươi sớm đã tính kế tất cả, vì sao còn cự tuyệt ta?"
Phủ định đi! Ngươi mau phủ định đi! Ngươi vì sao phải nhận chuyện này!
Nhìn đôi mắt cố nén thống khổ kia, Vân Trân không nhịn được mà tránh đi.
Nàng hít sâu một hơi, quyết