Hiện tại, Hữu hộ pháp mang tin của Lệ Vô Ngân tới, lòng nàng bắt đầu do dự.
Nàng do dự, không phải luyến tiếc đôi mắt này.
Đôi mắt vốn dĩ của Lệ Vô Ngân, trả lại hắn là đương nhiên.
Có điều, sau khi trả cho hắn, nàng sẽ không còn nhìn thấy Triệu Húc, không còn nhìn thấy A Linh nữa.
Nàng thật sự hi vọng trước khi đi có thể gặp Triệu Húc, cho dù chỉ nhìn từ xa.
Như vậy, dù trả đôi mắt này về, nàng cũng không có gì tiếc nuối.
"Trước khi tới, ta vô tình biết được đêm nay Túc Vương sẽ dẫn người tới La thành gần đây, không ở Hỏa Diễm thành.
Trước mắt, cách hừng đông còn vài canh giờ.
Cô nương chỉ có một buổi tối để suy xét, trước hừng đông bắt buộc phải trả lời ta.
Nếu không, ta không có cách nào bảo đảm đưa cô nương đi mà không kinh động tới những người khác." Hữu hộ pháp nói.
Triệu Húc rời khỏi Hỏa Diễm thành?
Hắn không phải tới quân doanh của Trấn Bắc quân ngoài thành sao?
Vân Trân giật mình.
"Không cần một buổi tối." Nàng nhắm mắt lại, sau đó mở mắt, "Hiện tại ta có thể cho ngươi câu trả lời.
Ta theo ngươi đi gặp giáo chủ.
Có điều trước khi đi, có chuyện ta không thể không làm."
...
Không bao lâu, ánh nến trong phòng Vân Trân tắt.
Bên trong lần nữa chìm vào an tĩnh.
Không ai biết trong đêm này, có hắc ảnh cõng một người nhẹ nhàng đạp xuống hậu viện của tướng quân phủ.
Hắc ảnh cõng người kia võ công đương nhiên cao cường, dường như không thấy gã phí chút sức lực gì đã tránh được thủ vệ trong tướng quân phủ.
"Bên phải." Vân Trân dựa vào lưng Hữu hộ pháp, nhẹ nhàng nói.
Hữu hộ pháp lập tức cõng nàng bay qua bên phải.
...
Mật lao của tướng quân phủ, ngoại trừ người được lệnh của Trấn Bắc Hầu, không ai khác được vào.
Hiện tại, ở Bính thất, một tên lùn diện mạo xấu xí đang ngồi trên ghế lau cái móc trước mặt.
Cái móc của gã rất kỳ lạ, gã móc vào