Muộn một bước?
Một câu này của Miến Đà Loa làm Vân Trân bình tĩnh lại.
Nàng nhìn Miến Đà Loa, suy đoán ý của ông ta.
"Vân Trân, hiện tại ngươi phải cùng ta rời khỏi Vân Hán Quốc." Miến Đà Loa lại nói.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Vân Trân hỏi.
Miến Đà Loa nhìn nàng, thở dài.
"Tiền bối?"
Miến Đà Loa nhìn cánh tay nàng: "Ta lo nếu như ngươi còn tiếp tục ở lại đây, thân thế của ngươi sẽ bại lộ."
"Thân thế bại lộ?" Vân Trân nhìn ông ta.
Dù từ chỗ Triệu Húc nàng đã đoán được thân thế của mình, nhưng hiển nhiên Miến Đà Loa sẽ biết nhiều hơn.
"Thân thế của ta rốt cuộc có vấn đề gì? Phụ thân ta là ai?"
Miến Đà Loa nhìn nàng chằm chằm một lúc, sau đó dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vân Trân ngồi trên ghế, không nóng vội.
Bởi vì nàng biết, sớm muộn gì Miến Đà Loa cũng sẽ nói với nàng.
Bởi vì muốn đưa nàng đi, Miến Đà Loa nhất định phải cho nàng một lý do, một lý do đủ để thuyết phục nàng từ bỏ cuộc sống hiện tại, từ bỏ Triệu Húc, từ bỏ A Linh.
Trong phòng an tĩnh lại.
Truyện Huyền Huyễn
Không biết qua bao lâu, Miến Đà Loa nhìn nàng, lại thở dài một tiếng, giống như thỏa hiệp.
"Ngươi có từng nghe nói đến Tham Lang chưa?" Miến Đà Loa hỏi.
Vân Trân do dự một chút, lắc đầu.
Nếu nàng thừa nhân, Miến Đà Loa chắc chắn sẽ truy hỏi nàng biết được từ đâu.
Đương nhiên, Miến Đà Loa có liên quan tới "Tham Lang", ít nhất ông ta quen mẫu thân nàng.
Miến Đà Loa quan tâm nàng, nhưng nếu nàng nói không khéo, Miến Đà Loa sẽ có thái độ gì với người của hoàng thất đây?
Nàng không thể liên lụy tới Triệu Húc.
Miến Đà Loa nhìn nàng, ánh mắt trở nên phức tạp.
Cuối cùng, ông ta kể chuyện về "Tham Lang" cho Vân Trân nghe.
Điều Miến Đà Loa nói trên cơ bản tương tự với những chuyện nàng biết từ Triệu Húc, chẳng qua cách nhìn vấn đề của họ khác nhau mà thôi.
Triệu Húc đứng ở góc độ của hoàng thất, mà Miến Đà