Triệu Húc do dự.
Ngày thường Tô trắc phi quản hắn rất nghiêm, khiến hắn dù tuổi còn nhỏ đã có bộ dáng của người lớn.
Nhưng đến cùng, hắn cũng chỉ là hài tử tám tuổi.
Hài tử ở tuổi này thích thám hiểm, mê chơi, dễ bị những thứ kỳ lạ hấp dẫn.
Vừa nghe Nguyên Bảo nói tới "dã nhân", "thám hiểm", ánh mắt hắn đã sáng rực.
Dao động, lại có chỗ cố kỵ.
Vân Trân thấy vậy, không khỏi cảm thấy thương tiếc.
"Vào trong rừng núi, lỡ gặp nguy hiểm thì sao?" Vân Trân hỏi.
Triệu Húc nhíu mày.
Nguyên Bảo lập tức hiến cách: "Chúng ta có thể tìm Ngụy thiếu hiệp."
"Ngụy thiếu hiệp" mà hắn nhắc tới chính là Ngụy Thư Tĩnh.
Vân Trân vừa nghe, trong đầu liền nghĩ tới gương mặt lạnh lùng đó.
...!
Nửa canh giờ sau, ba hài tử không cao, cộng thêm một thiếu niên chưa lớn đứng trong bụi cỏ dại dưới chân núi.
Vân Trân quay đầu nhìn ba người kia.
Nàng rất muốn nói, chi bằng trở về đi.
Núi này hoang vắng như vậy, thật sự không có gì để chơi.
Hơn nữa ở thời đại này, ở nơi hoang sơ hẻo lánh rất dễ có dã thú lui tới.
"Đi đi đi!" Nguyên Bảo lại hưng phấn nói.
Triệu Húc nhìn chằm chằm ngọn núi to lớn trước mặt, nỗ lực khống chế sự thích thú lộ trên gương mặt.
Mà Ngụy Thư Tĩnh, có lẽ do tính cách, sắc mặt vẫn lạnh băng, không thể nhìn ra gì cả.
...!
Nguyên Bảo nói xong, liền kích động đi lên núi.
Triệu Húc theo sát.
Vân Trân ôm trán.
"Ta sẽ bảo vệ mọi người thật tốt." Lúc này, giọng của Ngụy Thư Tĩnh từ bên cạnh vang lên.
Vân Trân nghiêng đầu, cười với y: "Vậy làm phiền Ngụy thiếu hiệp."
Triệu Húc và người trong đội hộ vệ đều gọi y là A Tĩnh, nhưng Vân Trân và y không thân thiết tới mức đó, gọi "Ngụy đại ca" lại khiến "người trưởng thành" như nàng thẹn thùng, cho nên, liền dứt khoát học theo Nguyên Bảo gọi "Ngụy thiếu hiệp".
Ngụy Thư Tĩnh nghe vậy, cặp đồng tử lạnh lẽo kia hơi co rút.
"Trân Nhi, Ngụy thiếu hiệp, hai người còn sững sờ ở đó làm gì? Mau lên đây! Chẳng lẽ hai người sợ sao? Ha ha ha...!Nhát gan!" Nguyên Bảo đi trước dừng lại, làm mặt quỷ với họ.
Triệu Húc đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn.
Sao có thể để hài tử