"Ta nhớ đội ngũ kia ở phía Bắc Nham Biên thành, cách chỗ chúng ta khoảng hai ngày đi đường." Chiến Sơn Hà nói, "Hiện tại, có binh phù, chúng ta có thể điều khiển đội ngũ kia giải cứu Nham Biên thành cùng các thành trấn có nguy cơ khác.
Đồng thời, bản đồ phân bố chiến lược và phân bố binh lực Vân đại phu mang tới cũng giúp chúng ta như hổ thêm cánh."
Tuy đang ở trong núi, nhưng Chiến Sơn Hà có thể phân tích tình hình lúc này.
Chỉ sợ Trấn Bắc quân đã hoàn toàn bị áp chế, căn bản không có binh lực dư thừa, Nham Biên thành vẫn còn gặp nguy.
Nhưng nếu có đội ngũ này thì sự việc sẽ khác.
"Cho nên Vân đại phu, ta cần trong hai ngày khởi hành tới đó." Chiến Sơn Hà nói.
Không thể tiếp tục trì hoãn, bọn họ không thể trì hoãn nữa.
Nói xong, Chiến Sơn Hà dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn nàng.
Bởi vì gã từng nghe Tử Thị kể về năng lực của Vân Trân.
Đồng thời hai tháng trước, ở tướng quân phủ, thời điểm gã tận mắt nhìn thấy Vân Trân được Túc Vương Triệu Húc bế ra khỏi Bính thất, thương tích trên người nàng nghiêm trọng thế nào.
Nhưng hiện tại, trước mặt gã, trên cơ bản Vân Trân đã hồi phục.
Do vậy gã tin Vân Trân có thể giúp gã.
"Ta chỉ có thể cố hết sức."
"Đa tạ." Chiến Sơn Hà gật đầu, "Ta ở đây, thay mặt bá tánh Bắc địa cùng trên dưới Trấn Bắc quân đa tạ cô nương."
...
Với sức khỏe của Chiến Sơn Hà, không nên vừa "lấy máu" lần hai liền bắt đầu lần ba.
Nhưng trước mắt, thế cục không do người định, muốn hai ngày sau lên đường, Chiến Sơn Hà phải chịu chút khổ.
Đó là thống khổ người thường khó có thể chịu đựng.
Không chỉ là "lấy máu" đơn giản, còn vì thống khổ Hỏa Khí Độc mang lại.
May mà Chiến Sơn Hà vẫn kiên trì đến cuối cùng.
Hai ngày sau, đó là ngày xuất phát.
Chiến Sơn Hà đã có thể xuống