Nửa tháng trước, người tới cùng Vương lão gia đa phần đã rời đi.
Số còn lại thì ở lại giống ông.
"Cát nhân sẽ có thiên tướng." Triệu Húc an ủi, "Vương lão gia mang đến Hỏa Diễm thành nhiều lương thực và vật tư khác, cứu được rất nhiều người ở Hỏa Diễm thành.
Công đức vô lượng như vậy, ông trời sẽ phù hộ ông cùng lệnh công tử bình an vô sự."
"Mượn cát ngôn của vương gia.
Hi vọng nó lần này thật sự có thể gặp dữ hóa lành." Vương lão gia thở dài.
"Đúng rồi, còn một chuyện." Lúc này, Triệu Húc đột nhiên nói.
Hắn kể rõ tình hình khó khăn Hỏa Diễm thành sắp phải đối diện với Vương lão gia.
Hiện tại, người ở lại Hỏa Diễm thành có Trấn Bắc quân vốn đóng quân tại đây, có bá tánh không nỡ rời khỏi Hỏa Diễm thành, có người thề sống chết ở lại tồn vong cùng Hỏa Diễm thành, cũng có người như Vương lão gia ở lại hỗ trợ...
"Hiện tại người Nhung đang đóng quân ngoài Hỏa Diễm thành năm dặm, không lâu nữa có lẽ bọn họ sẽ công kích.
Vương lão gia và bằng hữu của mình đưa vật tư tới hỗ trợ bọn ta, bọn ta đã rất cảm kích." Triệu húc nói, "Ngay tối nay, ta sẽ phái người hộ tống một nhóm người rời đi.
Bổn vương hi vọng Vương lão gia cũng có thể rời đi."
Đây vốn dĩ là lời mưu sĩ lúc trước nói với hắn.
Lúc này, đổi thành hắn nói với Vương lão gia.
Một khi chiến tranh bắt đầu, đó là chuyện sống hay chết.
Không thể sống, thì là chết.
Không chết, thì là sống.
Hắn không muốn Vương lão gia ở lại bỏ mạng vô ích.
Huống chi hắn biết Vân Trân rất quan tâm phu phụ Vương gia.
"Vương gia không cần khuyên thảo dân nữa." Vương lão gia lắc đầu, "Thảo dân cùng bằng hữu và tiểu nhị đã thương lượng, quyết định ở lại."
Buổi chiều sau khi rời đi, mưu sĩ bắt đầu thống khố nhân số trong thành muốn đi.
Chỉ có thời gian một buổi chiều, tới tối, sẽ có Trấn Bắc quân nhân lúc trời tối hộ tống họ vào núi rừng, sau đó tách ra, từng người chạy trốn.
Triệu Húc nghe vậy, còn muốn khuyên, lại