Dù bọn họ có mời bao nhiêu đại phu cũng không cứu được Trấn Bắc Hầu sức khỏe càng ngày càng đi xuống.
Sau niềm vui chiến thắng, còn chưa được bao lâu, bầu trời của tướng quân phủ lại bị một tầng mây đen che kín.
Trấn Bắc Hầu như vậy, triều đình đương nhiên không tiện khai đao với ông ta, liền đẩy trách nhiệm lên người Liễu Minh Nhẫn và Chiến Sơn Hà.
Hiện tại chiến sự mới kết thúc, lòng người chưa ổn định, Triệu Húc không thể trơ mắt nhìn triều đình làm lòng người Bắc địa rét lạnh.
Do vậy, hắn định tạm thời ở lại xử lý Trấn Bắc quân chu toàn.
Vừa lúc sức khỏe Vân Trân hiện giờ không tốt, không nên đi xa.
"Quyết định của chàng, thiếp sẽ ủng hộ." Vân Trân gật đầu, "Chẳng qua chuyện này, chàng cũng phải cẩn thận một chút."
Dù sao người của triều đình xưa nay chưa từng một lòng.
Nàng lo sẽ có kẻ mượn Trấn Bắc quân gây khó dễ với Triệu Húc.
...
Triệu Kỳ đã đến, khiến thế lực các nơi theo đó sóng ngầm mãnh liệt.
Triệu Húc lại bận rộn.
Ngược lại chỗ Vân Trân được thanh tỉnh, không ai tới quấy rầy nàng.
Có một ngày, Hữu hộ pháp tới.
Hữu hộ pháp nói với nàng Miến Đà Loa bị bắt cóc tới Nhung, có điều nàng không cần lo lắng.
Người Nhung chỉ muốn Miến Đà Loa chữa bệnh cho Thất hoàng tử của họ, sẽ không uy hiếp tới tính mạng của Miến Đà Loa.
Ngược lại, bọn họ còn phải cung phụng ông.
Vân Trân cảm tạ Hữu hộ pháp, lại hỏi tình hình của Lệ Vô Ngân.
Hữu hộ pháp nói với nàng Lệ Vô Ngân hiện giờ rất tốt, nhưng nếu muốn tìm hắn, nàng không có khả năng tìm được.
Gã còn thay Lệ Vô Ngân chuyển lời một câu.
"Giáo chủ nói ngươi hãy dùng đôi mắt của ngài ấy, thay ngài ấy nhìn thế giới này.
Có đôi mắt này ở cùng ngươi, giống như ngài ấy vĩnh viễn ở cùng ngươi vậy."
Đến khi Vân Trân hoàn hồn, không biết Hữu hộ pháp đã rời đi bao lâu.
Vân Trân chậm rãi nâng tay vuốt ve đôi mắt, thở dài.
Sợ rằng đời này nàng cũng không thể trả lại Lệ Vô Ngân.
...
Đến khi xử lý xong chuyện ở Bắc địa, mùa xuân đã qua.
Sức khỏe của Trấn Bắc Hầu càng ngày càng kém.
Vốn dĩ Triệu Kỳ định lập tức đưa Trấn Bắc Hầu hồi kinh, tiếp nhận