Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

1430: Thánh Chỉ


trước sau


Lý do khi đó Triệu Húc rời kinh, trước đó không lâu Vân Trân mới biết từ chỗ Ám Thất.
Nàng không ngờ hoàng đế lại dùng nàng ép Triệu Húc.
Mà Triệu Húc vì nàng, lựa chọn từ bỏ tất cả nỗ lực, tới Quán Châu.
Vân Trân biết Triệu Húc là người giữ lời hứa.

Nếu đã hứa với hoàng đế, hắn sẽ không dễ dàng đổi ý.

Như vậy lần này, hoàng đế bệnh nặng, lựa chọn của Triệu Húc...
Dù Triệu Húc lựa chọn cái gì, nàng đều sẽ tôn trọng hắn.
...
Sau hai tháng nhận được thư của Đức Phi, sứ thần của hoàng đế tới Quán Châu.
Nội thị tổng quản tuyên chỉ đứng trong đại sảnh Túc Vương phủ, Triệu Húc dẫn theo trên dưới vương phủ quỳ xuống nghe thánh chỉ.
Rất nhanh, nội thị tổng quản đã đọc xong, sau đó giao thánh chỉ cho Triệu Húc.
Triệu Húc giơ cao hai tay, cung kính nhận thánh chỉ.
"Vương gia, ý của bệ hạ đã viết rõ trong thánh chỉ.


Sau khi vương gia tiếp chỉ, ngài hãy tranh thủ thời gian sớm khởi hành hồi kinh, đừng để bệ hạ chờ sốt ruột." Nội thị tổng quản nói.
Triệu Húc gật đầu, sai quản gia an bài chỗ ở cho nội thị tổng quản.
Quản gia nhanh chóng dẫn người từ kinh thành tới rời đi,
Bên này, Nguyên Bảo biết Triệu Húc có lời muốn nói với Vân Trân, liền cho hạ nhân trong đại sảnh lui xuống trước.
"Vú nuôi, bà cũng đưa A Linh đi xuống trước đi." Vân Trân nói.
"Vâng, phu nhân." Vú nuôi hành lễ, bế A Linh đi.
Trong sảnh chỉ còn lại Triệu Húc và Vân Trân.
"Trân Nhi."
Nơi này không còn ai khác, Triệu Húc nắm lấy tay Vân Trân.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn hắn.
Từ trong mắt của hắn nàng nhìn thấy mờ mịt, thất vọng, do dự, phức tạp...
Từ khi bình định chiến sự tới nay đã hơn một năm, quan viên tướng lĩnh lớn bé ở Bắc địa đều bắt đầu được luận công ban thưởng, ngoại trừ cả nhà Trấn Bắc Hầu hiện còn mang tội.

Còn lại, ngay cả thương nhân đưa lương thực và vật tư tới Hỏa Diễm thành như Vương lão gia đều được triều đình khen thưởng tương ứng.
Ngoại trừ Triệu Húc.
Triệu Húc

thề sống chết bảo vệ Hỏa Diễm thành, Vân Trân từ Lạc thành mang binh phù cùng bản đồ tới.

Đương nhiên, Vân Trân không muốn những việc mình làm bị đem ra thảo luận, muốn ban thưởng.

Càng không có ai nhắc tới, nàng mới càng yên tâm.
Nhưng những việc Triệu Húc làm thì sao?
Vân Trân không tin triều đình không hề hay biết, hoàng đế hoàn toàn không biết.
Nhưng trong danh sách khen ngợi, ngay cả tên Triệu Húc cũng không nhắc đến.
Vân Trân không biết Triệu Húc nghĩ thế nào, nhưng nếu đổi thành là phụ thân nàng, nàng nhất định sẽ rất thất vọng.
Mà hiện tại, hoàng đế lại hạ chỉ gọi hắn về kinh thành.
Sau đạo ý chỉ này hoàng đế rốt cuộc có ý gì?
Lần này hồi kinh, chủ yếu là vì Đức Phi nhớ mong nhi tử, hoàng đế cũng đã lâu không gặp Triệu Húc, nên hạ chỉ bảo hắn hồi kinh thăm người thân?
Hay là một bữa Hồng Môn Yên đang chờ, chờ hắn chui đầu vô lưới?
Dù sự thật là gì, chuyến đi này của Triệu Húc tràn ngập nguy hiểm.
"Vậy nàng..." Triệu Húc nhìn nàng.
Quen biết lâu như vậy, rất nhiều lời, hắn không cần nói ra, nàng vẫn hiểu.
"Nếu chàng quyết định trở về, dù sinh tử họa phúc, thiếp đều sẽ đi theo." Vân Trân trả lời.
Nàng vừa nói xong, liền cảm nhận bàn tay nắm tay mình căng thẳng.
Triệu Húc ôm chặt lấy nàng.
"Trân Nhi.

Ta thề, lần này hồi kinh, dù ta gặp phải chuyện gì, ta đều sẽ bảo vệ nàng và A Linh chu toàn.".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện