Tên ăn mày ngây ngô mờ mịt.
Sau khi nhìn thấy Vân Trân và Triệu Húc, nó sợ hãi chui vào lòng nha hoàn.
Đúng là một hài tử đáng thương.
Vân Trân nghĩ.
Rõ ràng chỉ lớn hơn A Linh một chút, nhưng vận mệnh của hai người lại khác nhau như trời với đất.
"Vương gia, phu nhân, đây có lẽ là con nhà ai bị bỏ rơi rồi." Xa phu ở ngoài nói, "Số cũng khổ thật."
"Sao lại nói vậy?" Vân Trân hỏi.
"A, còn không phải một năm trước người Nhung tới xâm phạm sao..." Xa phu thở dài, vừa đánh xe ngựa, vừa nói, "Lần đó rất nhiều người chết, có bao nhiêu gia đình cửa nát nhà tan, thê ly tử tán.
Số lượng ăn mày xung quanh thành Quán Châu theo đó tăng lên, đám người hôm nay ở ngoài tiệm cơm kia chỉ là một phần, ở miếu ngoại ô còn nhiều hơn..."
Nói tới đây, xa phu lại cảm thán.
Triệu Húc nắm tay Vân Trân.
"Sau khi về ta sẽ hạ lệnh xuống, sai người thống kê số lượng ăn mày, sau đó dựa theo tuổi sắp xếp cho họ." Triệu Húc nói.
Nếu có gia đình nhận nuôi, vậy thì điều tra gia cảnh, sau đó cho đăng ký.
Nếu không có ai nhận nuôi, vậy tạm thời do Túc Vương phủ hỗ trợ.
Xem bọn họ có muốn hay không, nếu muốn học nghề gì đó thì mời sư phó dạy họ một chút.
Nếu muốn đọc sách, cũng có thể cho chúng đi học.
Tóm lại, sẽ không để chuyện ngoài tiệm cơm hôm nay xảy ra lần nữa.
...
Tâm trạng vốn vui vẻ lại vì đột nhiên gặp đám ăn mày mà phai nhạt một ít.
Sau khi về vương phủ, Vân Trân bảo vú nuôi tắm gội cho tên ăn mày kia, rồi thay y phục sạch sẽ.
Có điều, Vân Trân ngồi ở phòng cách vách không lâu, bỗng thấy vú nuôi vội vội vàng vàng tới.
"Phu nhân." Vú nuôi nhìn trái phải.
"Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?" Vân Trân hỏi.
"Không phải,