Thình lình, hoàng đế gọi tên Chiến Sơn Hà.
Trong đại điện đình trệ vài giây.
Nhưng rất nhanh, Chiến Sơn Hà đã đứng dậy.
Gã bởi vì vẫn là "người mang tội", cho nên vị trí ngồi hiện tại khá xa.
Sau khi gã đứng dậy, ánh mắt mọi người liền hướng về phía gã.
Tử Thị khống chế nét mặt quá tốt, nhưng chính vì vậy, Vân Trân mới nhận ra nàng ấy lúc này không hề bình tĩnh.
Hoàng đế đột nhiên gọi tên Chiến Sơn Hà ngay thời điểm này.
Không lẽ hoàng đế muốn Triệu Ngọc Nhung đính hôn với Chiến Sơn Hà?
"Chiến tướng quân, ngươi có hôn phối chưa?" Hoàng đế hỏi.
Chiến Sơn Hà ôm quyền, đáp: "Hồi bệ hạ, tội thần chưa có hôn phối."
Hoàng đế khẽ cười, nhìn Triệu Ngọc Nhung, lại nhìn Chiến Sơn Hà, lộ vẻ vừa lòng: "Nếu thế, trẫm sẽ cho nữ nhi bảo bối của mình đính hôn cùng ngươi, sao hả?"
Vân Trân nắm chặt hai tay.
Nàng nhìn Triệu Ngọc Nhung.
Nàng phát hiện Triệu Ngọc Nhung không quá kinh ngạc, dường như trước hôm nay nàng ta đã đoán được quyết định của hoàng đế.
Nếu vậy thì chứng minh quyết định này của hoàng đế không phải nhất thời nổi hứng.
Ông ta hẳn đã đắn đo rất lâu.
Nếu không phải Vân Trân biết Triệu Ngọc Nhung là người thế nào, biết thân phận của nàng ta; nếu không phải Vân Trân biết Tử Thị thích Chiến Sơn Hà, mà Chiến Sơn Hà cũng không phải hoàn toàn vô tình với Tử Thị; nếu nàng không biết những điều này, có lẽ đứng ở góc độ của Liễu gia, góc độ của Trấn Bắc quân, đây là chuyện tốt, thậm chí là chuyện không gì tốt hơn.
Hoàng đế muốn dùng cách liên hôn gắn kết Trấn Bắc quân và hoàng tộc Triệu thị.
Nàng phát hiện Triệu Ngọc Nhung trên mặt, tựa hồ cũng không có quá nhiều kinh ngạc, tựa hồ ở hôm nay phía trước, nàng đã trước tiên đã biết hoàng đế quyết định này.
Điều này chứng minh hoàng đế không định diệt trừ tận gốc Trấn Bắc quân.
Đây là bậc thang hòa hoãn hoàng đế đưa cho họ.
Vân Trân tin nếu giờ phút này Trấn Bắc Hầu còn sống, khẳng định ông ta sẽ cực lực khuyên bảo Chiến Sơn Hà đồng ý hôn sự này, thậm chí sẽ thay gã đồng ý.
Bởi vì đây là điều kiện hoàng đế tha cho Trấn Bắc