"Là tội thần không xứng với công chúa, không liên quan tới công chúa." Chiến Sơn Hà quỳ gối bên dưới, tiếp tục nói.
"Ngươi!" Hoàng đế trừng mắt nhìn gã.
To gan!
Đúng là to gan làm loạn!
Trong mắt Trấn Bắc quân bọn họ rốt cuộc có người làm hoàng đế này không!
Trước đây ông ta còn tưởng Chiến Sơn Hà không giống người Liễu gia, vốn định tha cho gã một lần.
Nếu có thể, sau này Trấn Bắc quân sẽ do gã chấp chưởng.
Kết quả không ngờ, người này thế mà trực tiếp kháng chỉ bất tuân!
Đúng là to gan làm loạn!
To gan làm loạn!
"Bệ hạ bớt giận."
Đúng lúc này, trong đại điện vang lên giọng của một nữ tử.
Giọng nói kia đối với rất nhiều người mà nói vô cùng xa lạ.
Nhưng Chiến Sơn Hà lại chấn động.
Gã vội quay đầu, thấy Tử Thị mặc một bộ xiêm y màu tím từ đám người bước ra.
Gã nhìn nàng, hi vọng có thể dùng ánh mắt nói nàng biết, đừng tới đây.
Nhưng giống như sớm đã đoán được, Tử Thị căn bản không nhìn gã.
"Bệ hạ." Tử Thị đến bên cạnh Chiến Sơn Hà, quỳ xuống.
Vân Trân cũng nghe ra giọng của Tử Thị, ngẩng đầu nhìn nàng ấy, không khỏi căng thẳng.
Lúc này, Triệu Húc vươn tay nắm lấy tay nàng.
Nàng nghiêng đầu, thấy Triệu Húc hơi lắc đầu, ý bảo nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ.
"Thanh Hiếu huyện chúa, ngươi làm gì vậy?" Hoàng đế cau mày hỏi Tử Thị.
"Bệ hạ, thần nữ có việc muốn bẩm báo."
Tử Thị vừa nói xong, Chiến Sơn Hà lập tức vươn tay giữ chặt cánh tay nàng, ngăn cản nàng nói tiếp.
Tử Thị nhìn gã, sau đó lần nữa nhìn hoàng đế.
Hoàng đế quan sát phản ứng của Chiến Sơn Hà, trong ánh mắt xẹt qua cảm xúc không vui.
"Ngươi có gì muốn nói, có thể chờ lát nữa rồi nói.
Hiện giờ trẫm đang dò hỏi Chiến Sơn Hà tại sao dám cự tuyệt công chúa của trẫm trước mặt mọi người!" Hoàng đế nói.
"Bệ hạ." Tử Thị dập đầu, "Thần nữ là vì chuyện này mới đứng ra."
"Vậy sao?" Hoàng đế nhíu mày.
"Thanh Hiếu huyện chúa..." Chiến Sơn Hà nghiêng