Vân Từ chỉ lớn hơn A Linh nửa tuổi, nhưng thoạt nhìn lại hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Vân Trân mơ hồ đoán được lý do Vân Từ thành thục hơn hài tử cùng tuổi, chỉ sợ có liên quan tới khoảng thời gian nó lưu lạc bên ngoài.
Hiện tại, tuy rằng được họ nhận nuôi, bọn họ đối xử với nó rất tốt, nhưng những chuyện đã qua vẫn là bóng ma trong lòng nó.
Cho nên, dù nó đã ở cùng bọn họ mấy tháng, nhưng nó vẫn không dám hoàn toàn lơi lỏng.
Không phải vì không tin nàng và Triệu Húc, chỉ vì nó sợ mất đi.
Có lẽ trong suy nghĩ của nó, chỉ cần nó càng nghe lời, càng che chở A Linh, nàng và Triệu Húc mới không vứt bỏ nó.
Mỗi khi nghĩ vậy, Vân Trân đều đau lòng, hận không thể đối xử với nó tốt hơn, giúp nó quên đi quá khứ.
Nhưng nàng lại không dám hành động quá rõ ràng.
Vân Từ nhạy cảm hơn A Linh rất nhiều.
Nếu nàng đối xử với Vân Từ tốt hơn A Linh, ngược lại Vân Từ sẽ thấy bất an.
Cho nên điều nàng có thể làm chỉ là cố gắng để chúng cảm nhận tình cảm ngang nhau.
Có đôi khi nàng cũng cảm thán Vân Từ tuổi còn nhỏ đã suy nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, chỉ có người từng rơi vào cảnh nghèo khó, mới có thể hiểu được chua ngọt đắng cay trên thế gian này, mới càng dễ trưởng thành hơn.
...
Sau khi về Túc Vương phủ, A Linh và Vân Tử quả thật không nói.
Vân Trân cũng dặn dò nha hoàn đi theo hôm ấy, bảo các nàng không được nhắc tới chuyện gặp người Liễu gia ở thư trai.
Tuy không phải chuyện lớn, nhưng nàng không muốn Triệu Húc lo lắng, không muốn để Triệu Húc tự trách, cảm thấy mình không bảo vệ được nàng.
Tuy nàng đã chu toàn mọi việc, nhưng Triệu Húc vẫn biết.
Có điều, hắn không để Vân Trân biết.
Hắn lặng lẽ chuẩn bị.
Thời điểm đông tuyết hòa tan, cây liễu đâm chồi, Triệu Húc nói với nàng, muốn để nàng thành phi của hắn.
Cách xưng hô "phu nhân" này là thời điểm ở Quán Châu, Triệu Húc bảo hạ nhân