"Thật sao? Bọn họ thật sự đi xin thánh chỉ? Bệ hạ đồng ý rồi? Bọn họ sắp thành thân sao?" Vân Trân đứng bật dậy, bắt lấy cánh tay Triệu Húc, kích động hỏi.
"Đúng vậy, bọn họ sắp thành thân." Triệu Húc xoa đầu nàng, "Nàng nói xem, chúng ta nên chuẩn bị lễ vật gì đây?"
"Thiếp, thiếp..."
Vì quá cao hứng, nàng thế mà quên mình định nói gì.
Có lẽ gần đây xung quanh bọn họ không có hỉ sự gì, hiện tại Tử Thị và Chiến Sơn Hà sắp thành thân, đây là đại hỉ.
Vân Trân không nhịn được mà cao hứng, cao hứng thay họ.
"Được rồi." Triệu Húc giữ chặt tay nàng.
Hắn đúng là không biết nàng cũng có những thời điểm mất bình tĩnh như vậy.
Ngày thường nàng rất ít khi để lộ cảm xúc, làm hại Triệu Húc có hơi ăn dấm của Tử Thị và Chiến Sơn Hà.
"Nàng bình tĩnh trước đi.
Ta còn có một chuyện muốn nói với nàng."
Hai mắt Vân Trân sáng ngời nhìn hắn.
"Tối nay Chiến tướng quân và Thanh Hiếu huyện chúa muốn mời chúng ta ăn cơm ở Túy Tiên Lâu." Triệu Húc nói.
Chiến Sơn Hà và Tử Thị mời họ bữa cơm, thứ nhất là vì bọn họ ở kinh thành không có quá nhiều người thân bằng hữu.
Bên phía Chiến Sơn Hà chỉ có Liễu gia, nhưng người Liễu gia ở kinh thành cũng chỉ có lão phu nhân của Trấn Bắc Hầu phủ và Liễu Minh Cẩn xem như khá thân với gã.
Còn Tử Thị, hiện tại không thân không thích.
Bọn họ muốn chia sẻ niềm vui với bằng hữu của mình, cho nên liền nghĩ tới Vân Trân và Triệu Húc.
Nguyên nhân thứ hai là Vân Trân và Triệu Húc đã giúp họ quá nhiều.
Về Tử Thị, trước đây Tào gia có thể lật lại bản án, rửa sạch oan tình, Vân Trân và Triệu Húc đều hỗ trợ không ít, thời điểm ở Bắc địa cũng coi như kề vai chiến đấu.
Mới đây trên yến tiệc trừ tịch, cũng nhờ Vân Trân và Triệu Húc, hoàng đế mới không trị tội Chiến Sơn Hà, chuyện