Xung quanh vô cùng an tĩnh.
Ngoại trừ tiếng của ti nghi thì không còn âm thanh nào khác.
Vân Trân và nha hoàn đỡ Tử Thị, nàng có thể cảm nhận dưới hỉ phục màu đỏ là cánh tay không ngừng run rẩy và sinh mệnh gầy yếu.
"Nhất bái thiên địa!"
...
"Nhị bái cao đường!"
...
"Phu thê đối bái!"
...
"Tử Thị!"
Vừa bái đường xong, Tử Thị phun ra ngụm máu, ngã vào lòng Chiến Sơn Hà.
"Tử Thị! Tử Thị!" Chiến Sơn Hà ôm chầm lấy Tử Thị.
Hai tay Vân Trân cứng đờ giữa không trung.
Đùng.
Nàng cảm giác có thứ gì đó nện vào đầu mình.
Theo đó, đầu óc trống rỗng, sức lực không còn, cả người vô ý thức ngã ra sau.
Triệu Húc vẫn luôn chú ý tới nàng.
Cho nên khoảnh khắc ngã xuống, hắn vội duỗi tay ôm lấy.
Vân Trân dựa vào lòng Triệu Húc, nhìn Tử Thị được Chiến Sơn Hà ôm vào trong ngực, đôi mắt kia đã nhắm lại, sẽ không bao giờ mở ra nữa.
Vân Trân bi thương tột độ.
Xung quanh toàn màu đỏ thẫm, trên cửa dán chữ Hỉ thật lớn, hiện tại lại châm chọc cỡ nào.
Chiến Sơn Hà ôm Tử Thị, cảm nhận nhiệt độ cơ thể trong lòng đàn dần xói mòn, theo sinh mệnh của nàng trôi đi.
Toàn thân gã lúc này như bị đào rỗng.
Trống không.
Gã muốn hét lên, nhưng giọng nói như bị lấp kín, không nói được gì.
"Ha ha ha ha...!Cuối cùng cũng hết." Bỗng, có một âm thanh vang lên giữa hỉ đường.
Chiến Sơn Hà ngẩng đầu nhìn qua.
La Chước lảo đảo đứng dậy, điên cuồng nhìn Tử Thị nằm trong lòng Chiến Sơn Hà.
"Chết rồi, cuối cùng cũng hết...!Ha ha ha...!Chết hay lắm...!Chết hay lắm...!Ngươi và ta vốn nên không có được hạnh phúc...!Ta đã không có được, ta làm sao có thể chấp nhận để ngươi có được chứ...!Muốn trách, chỉ có thể trách ngươi quá trương dương...!Hạnh phúc của ngươi đập vào mắt người khác, không khỏi chuốc lấy đố kỵ...!Ha