Dựa vào đâu gã không thể trở thành nhi tử thân sinh của hoàng đế? Dựa vào đâu nữ nhân ngu xuẩn Triệu Ngọc Dao kia có thể hô to gọi nhỏ với gã?
Chỉ vì nàng ta là nữ nhi của hoàng đế, mà gã chỉ là con nuôi sao?
Nhưng con nuôi cũng là người mà!
Bao nhiêu năm qua, là ai ở dưới gối nữ nhân kia giúp bà ta bận trước bận sau?
Là nhi tử đã chết kia của bà ta sao?
Hay là Cát Vương không thể có con, hiện đang ẩn cư hả?
Mấy năm nay, người thật sự trả giá chính là Triệu Kỳ gã!
Gã không cam lòng.
Không cam lòng.
Gã không muốn chỉ là Vũ Vương của Vân Hán Quốc, không muốn cả đời làm con rối cho Vương thị.
Thứ gã cần là quyền lực lớn hơn, địa vị cao hơn.
"Từ khi Bạch Phi có thai, nữ nhân kia ngày càng khó tính." Nghĩ đến đây, Triệu Kỳ nhíu mày, "Mỗi lần bổn vương tiến cung thỉnh an, nữ nhân kia đều vô duyên vô cớ trút giận lên người bổn vương.
Đôi khi, bà ta còn làm trò trước mặt hạ nhân trong cung bà ta, đúng là không để bổn vương vào trong mắt.
Tốt xấu gì bổn vương cũng là Vũ Vương của Vân Hán Quốc!"
"Hoàng huynh." Triệu Ngọc Nhung nắm tay gã, dịu dàng khuyên, "Chút không đành lòng sẽ làm loạn mưu lớn.
Hiện tại, hoàng huynh còn phải dựa vào thế lực của Vương thị, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, giấu tài trước mặt nữ nhân kia, mọi chuyện thuận theo bà ta.
Chờ tương lai hoàng huynh được như ước nguyện, đương nhiên có thể trả lại tất cả khổ sở mình đã chịu cho họ."
"Muội nói không sai." Triệu Kỳ hít sâu một hơi, nói, "Có điều, bổn vương rốt cuộc phải nhẫn nại tới bao giờ? Ngày tháng như vậy nếu còn tiếp tục, bổn vương sợ mình không khống chế được."
"Hoàng huynh." Hai tay Triệu Ngọc Nhung nắm lấy tay hắn.
Triệu Kỳ nhìn bàn tay được Triệu Ngọc Nhung nắm lấy.
"Ngọc Nhung hoàng muội." Gã đặt bàn tay còn lại bao trùm lên tay Triệu Ngọc Nhung, ánh mắt trở nên nóng bỏng, "Hoàng huynh biết bao nhiêu năm qua,