"Ngọc Nhung muội không cần lo lắng, chuyện của muội, hoàng huynh có khi nào không để trong lòng?" Triệu Kỳ trấn an.
"Vâng, Ngọc Nhung luôn nhớ." Triệu Ngọc Nhung đáp.
Sau đó, đề tài giữa hai người dần nhẹ nhàng hơn.
Bỗng dưng không biết thế nào, Triệu Kỳ lại nhíu mày, lúc nói chuyện có thở dài vài lần.
"Hoàng huynh đang phiền lòng chuyện gì sao?" Triệu Ngọc Nhung hỏi.
"Đúng là có một chuyện.
Muội có biết độc phụ đanh đá Vương Tân Vũ kia không? Mấy năm trước ả bị đưa tới Thanh Phong Quan tĩnh tu, nửa năm gần đây, ả thường xuyên viết thư về, nói mình biết sai rồi, hi vọng có thể về kinh.
Trước đây, ta luôn nghĩ cách chặn nó lại, nhưng...!Cuối cùng vẫn để ả tìm được cơ hội nhờ người đưa thư sám hối tới cho nữ nhân kia, hơn nữa phụ thân ả còn cầu tình với nữ nhân kia..."
Nói tới đây, Triệu Kỳ thở dài.
"Muội cũng biết thật ra ta không thích ả.
Khi đó cưới ả cũng là yêu cầu của Vương gia, vì ổn định lòng người Vương gia.
Nhưng trên thực tế...!Muội cũng gặp Vương Tân Vũ rồi, ả nào phải là người dễ ở chung, tính cách thậm chí còn lợi hại hơn hoàng muội kia của ta...!Ta thật sự không muốn để ả trở về, lại khiến cho Vũ Vương phủ của ta thêm hỗn loạn."
Xem ra Triệu Kỳ hoàn toàn không có tình cảm với Vương Tân Vũ.
Cũng đúng, với tâm trạng muốn phản kháng người Vương gia hiện tại, gã sao có thể chấp nhận hôn nhân Vương gia an bài cho gã? Huống chi Vương Tân Vũ kia còn kế thừa sự đanh đá và ngoan độc của người Vương gia.
Tuy Triệu Kỳ không thích La Chước, nhưng ít ra trước đây La Chước còn từng hoài hài tử của gã.
Nếu không phải Vương Tân Vũ gây chuyện, trong số các hoàng tử, người đầu tiên có nhi tử đã là gã, chứ không phải Triệu Húc.
Trong lòng Triệu Kỳ vẫn luôn day dứt chuyện đó.
"Nhưng Vương Tân Vũ dù sao vẫn là Vũ vương phi trên