"Chuyện ngươi muốn biết, bên trong đã viết rất rõ." Hữu hộ pháp nói, "Còn về vấn đề giải quyết thế nào, ta tin tự ngươi có quyết đoán.
Nếu cần đến chúng ta, ngươi cứ phái người tới trà xá.
Mấy ngày tới ta đều ở kinh thành."
"Đa tạ."
...
Hữu hộ pháp đi rồi, Vân Trân ngồi yên trên ghế rất lâu.
Nội dung trong thư thật ra không quá nhiều, nhưng lại có chỗ mấu chốt.
Theo khẩu cung người giao dịch, tuy kẻ mua độc chỗ họ tuy đeo mũ có rèm che khuất gương mặt, nhưng nhìn ra được đó là nữ nhân, hơn nữa trên người nữ nhân kia có một mùi hương rất đặc biệt, vô cùng giống Lam Điệp Hương mới có trong cung.
Vân Trân biết loại hương này.
Mùi hương này tương đối sạch sẽ, điềm mỹ, độ tuổi của hậu phi như Đức Phi thường không thích dùng.
Mà lần trước trên yến trừ tịch, nàng vừa lúc ngửi thấy mùi hương này trên một người.
Vân Trân thường khá có ấn tượng với mùi hương trên người một người, cho nên thời điểm người kia đi tới, điều đầu tiên nàng cảm nhận được chính là Lam Điệp Hương.
Người kia không phải ai khác, chính là Triệu Ngọc Nhung!
Triệu Ngọc Nhung.
Vân Trân nhăn mày.
Thật ra ngay từ đầu, nàng đã gạch bỏ Triệu Ngọc Nhung ra khỏi danh sách hung thủ đứng sau.
Bởi vì giữa Triệu Ngọc Nhung và Tử Thị không có ân oán gì.
Cho dù trên yến tiệc trừ tịch, hoàng đế muốn chỉ hôn cho Triệu Ngọc Nhung, sau đó Tử Thị đứng ra, làm hỏng hôn sự của nàng ta.
Vân Trân biết với lòng dạ của Triệu Ngọc Nhung, nàng ta chắc chắn sẽ thấy khó chịu.
Nhưng dù nàng ta khó chịu, cũng không đến mức làm hại đến tính mạng Tử Thị, dùng cách như vậy trả thù nàng ấy.
Nhưng thời điểm manh mối Lam Điệp Hương chỉ về phía Triệu Ngọc Nhung, những chỗ không xác định dường như lại biến thành xác định, biến thành khả năng.
Tại sao không có khả năng chứ?
Đây không phải ngày đầu tiên Vân Trân quen Triệu Ngọc Nhung.
Từ khi nàng ta là Tôn Thúy Nga, Vân Trân đã biết nàng ta.
Thời điểm còn là Tôn Thúy Nga, nàng ta đã là kẻ lòng dạ hẹp hòi,