"Ngài ấy quá vô tình..." Hiền Phi cười khổ, "Không biết có phải lời nguyền hay không, từ khai triều tới nay, đế vương hoàng tộc Triệu thị sau khi đăng cơ đều trở nên lãnh khốc, vô tình, ích kỷ! Bọn họ dần bị lạc trong hoàng quyền, ngay cả tiên hoàng cũng không ngoại lệ...!Ta hết hi vọng rồi."
Nàng không thể đòi lại công bằng cho những người đã chết.
Chuyện bà ta có thể cũng chỉ là tránh ở Tái Hiền Cung này, đọc kinh, chép kinh Phật, chỉ hi vọng Bồ Tát nghe lời thỉnh cầu của bà, có lẽ thời điểm họ đầu thai, có thể đầu thai vào gia đình tốt.
Bà không cầu đại phú đại quý, chỉ cần bình bình an an là được.
"Người xấu sẽ không thể may mắn mãi." Không biết qua bao lâu, Vân Trân lên tiếng, "Vân Trân tin vào vận mệnh, Vân Trân tin vận mệnh do con người tạo nên.
Một ngày nào đó, những kẻ làm chuyện xấu sẽ vì sai lầm họ phạm mà trả giá.
Vân Trân tin, chỉ cần con người không từ bỏ, hi vọng vẫn luôn còn..."
Có lẽ thời gian sẽ dài một chút.
Một năm, hai năm, mười năm, hai mươi năm...
Nhưng chỉ cần kiên trì, rồi cũng sẽ tìm được cơ hội đến ngày đó.
"A..." Hiền Phi lắc đầu, "Vậy hôm nay ngươi tới đây là muốn nói với ta chuyện gì?".
Ngôn Tình Tổng Tài
"Vân Trân tới, một là muốn thăm nương nương, hai là muốn nói nương nương biết, Vân Trân chuẩn bị tuyên chiến với Triệu Ngọc Nhung."
"Đó là cuộc chiến lưỡng bại câu thương."
"Nhưng Vân Trân không thể không làm như vậy.
Bởi vì nàng ta hại chết bằng hữu của Vân Trân, Vân Trân không thể như trước kia trơ mắt nhìn nàng ta cứ sống tốt thế này.
Nếu không, sau này xuống cửu tuyền, Vân Trân không thể đối mặt với vị bằng hữu kia.
Vân Trân bắt buộc phải báo thù cho nàng ấy, cho nên..."
Nói tới đây, Vân Trân đứng lên, quỳ xuống trước mặt Hiền Phi.
"Ngươi làm gì vậy?" Hiền Phi hỏi.
Nhưng bà không duỗi tay kéo nàng.
Có lẽ đoán được dụng ý nàng làm thế.
"Nương nương." Vân Trân dập đầu, "Vân