Sau núi, Cổ Tát Hổ dẫn theo người đuổi theo, ép nhóm người Tô trắc phi tới vực thẳm.
"Ha ha ha..." Cổ Tát Hổ bước ra nhìn huynh đệ bị mình đẩy vào đường cùng, trên mặt lộ vẻ đắc ý nắm chắc phần thắng cùng càn rõ, "Ngươi xem, giãy giụa lâu như vậy, còn không phải vẫn là bại tướng dưới tay ta sao! Tạp chủng, trước sau vẫn là tạp chủng! Dù giãy giụa thế nào cũng là tạp chủng! Ngươi có mẫu thân đê tiện, hiện tại còn muốn xoay người nhờ đến dân Vân Hán này? Ha ha ha...!Đúng là nằm mơ!"
"Ngươi..." Cốt Hùng nổi giận đùng đùng, cầm đao muốn xông lên.
Nhưng gã vừa dùng sức, vết thương ở bụng liền khiến gã đau tới run rẩy.
Cổ Tát Cưu đỡ gã, giao gã cho người phía sau, nhìn chằm chằm Cổ Tát Hổ ở đối diện: "Vậy sao? Nhưng kẻ là tạp chủng này cũng từng dẫm ngươi dưới chân, khiến ngươi dám giận nhưng không dám nói!"
"Cổ Tát Cưu!"
Cổ Tát Cưu giận dữ: "Ngươi không cần cậy mạnh! Hiện tại ngươi đã bị ta ép đến hết đường để đi, ngươi có cái gì để càn rõ? Ta phải bắt ngươi phủ phục trước mặt ta!" Nói rồi, gã vung tay, "Người đâu, bắt chúng lại cho ta! Người bắt sống Cổ Tát Cưu, thưởng ba trăm lượng vàng, mười nữ nô!"
Dứt lời, người của Cổ Tát hổ lập tức trở nên kích động.
"Lên! Bắt sống Cổ Tát Cưu!"
"Bắt lấy Cổ Tát Cưu!"
"Bắt lấy gã!"
Người bị phần thưởng dụ hoặc trực tiếp xông lên.
"Nương nương Vân Hán Quốc, các người trốn xa một chút! Đây là ân oán của tộc Cổ Tát chúng ta, để ta đứng ra chấm dứt." Dứt lời, Cổ Tát Cưu cầm đao lên, chuẩn bị nghênh chiến.
Tô trắc phi bình tĩnh đứng tại chỗ, mắt nhìn phía sau đám người Cổ Tát, nói: "Vậy thì chưa chắc!"
Tô trắc phi vừa nói xong, trong không khí liền truyền tới tiếng "Vèo vèo", người Cổ Tát tiến lên phía trước trong nháy mắt đã bị mưa tên hạ gục.
"Ai?".
Truyện mới cập nhật
Đột nhiên chịu tập kích, Cổ Tát Hổ chấn động, quay đầu nhìn.
Một đội nhân mã đang phóng về phía bọn họ.
Dẫn đầu là hai thiếu niên, một khí thế oai hùng, một khí vũ hiên ngang, giống như chiến thần, giống như thần