"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Buổi tối, trước khi ngủ, Triệu Húc hỏi Vân Trân.
Vân Trân quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn.
"Ta có cảm giác nàng hôm nay cứ hồn vía trên mây, đặc biệt là buổi chiều lúc đi dạo Thanh Phong Quan.
Nàng có phải có tâm sự gì không?"
Vân Trân lắc đầu.
Có vài lời, nàng không biết nói thế nào.
Trên thực tế, ngay cả chính nàng cũng không nói rõ, trong lòng bỗng có một phỏng đoán, nhưng nó lại quá mơ hồ, chờ nàng suy nghĩ lại, cái gì cũng không có.
Rốt cuộc là gì?
"Có lẽ do gần đây xảy ra quá nhiều việc." Vân Trân nói.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy." Triệu Húc duỗi tay xoa đầu nàng, "Vụ án của Thanh Hiếu huyện chúa Ám Ngũ vẫn đang tiếp tục điều tra, cho dù gấp cũng không thể làm gì hơn.
Nếu nàng thật sự không bỏ xuống được, hay là ở đây thêm mấy ngày nữa? Cũng coi như để bản thân được giải tỏa."
"Không được." Vân Trân lắc đầu, "Vẫn là thôi đi.
Nếu dừng lại, thiếp sẽ càng nghĩ nhiều hơn."
"Cũng đúng.
Ta cũng không nỡ xa nàng."
...
Bọn họ ở Thanh Phong Quan một ngày rồi trở về.
A Linh hình như rất thích nơi này, có lẽ vì cảm thấy không cần giữ nhiều quy tắc như ở kinh thành.
Có điều chung quy, bọn họ vẫn phải đi về.
Sau hôm từ Thanh Phong Quan trở về, liền có tin tức được đưa tới.
Người đưa tin sau khi đưa tin tới liền rời đi.
Đọc xong nội dung trong thư, Vân Trân rơi vào trầm mặc.
Nội dung bên trong là sau khi rời khỏi Thanh Phong Quan, Vân Trân kêu người bên trà xá đi điều tra.
Lúc ấy ở Thanh Phong Quan, dưới gốc cây kia, nàng đã nghi ngờ.
Vì thời gian quá gấp, lại vì giấu tai mắt người ta, Hiền Phi không thể lập bia cho Nhung Nhung công chúa, do vậy bọn họ mai táng nàng ở đó, sau đó đặt một tảng đá.
Hôm kia, lúc Vân Trân và Triệu Húc tới, lại phát hiện tảng đá kia