Bà chỉ mong Nhung Nhung có thể ngủ yên dưới đất, yên giấc vĩnh cửu, không bị ai quấy rầy.
Cho nên mấy năm nay dù tưởng niệm, bà cũng không trở về Thanh Phong Quan, càng không chuyển thi thể của Nhung Nhung đi nơi khác.
"Đang êm đẹp, sao ngươi lại đột nhiên nhắc tới Nhung Nhung?" Bình tĩnh lại, Hiền Phi hỏi Vân Trân.
Vân Trân do dự không biết có nên nói thật hay không.
Cuộc sống của Hiền Phi lúc này cũng coi như yên tĩnh, nàng không muốn lại quấy rầy tới bà.
"Ngươi xưa nay không phải người lỗ mãng, hôm nay đột nhiên nhắc tới Nhung Nhung, có phải di thể của Nhung Nhung đã xảy ra chuyện gì không?" Hiền Phi hỏi.
Khi còn trẻ, Hiền Phi cũng là người thông minh.
Chẳng qua sau này bị tỷ tỷ mình tín nhiệm nhất phản bội, lại bị trượng phu ghẻ lạnh, vì thế mấy năm nay bà càng lúc càng không muốn nghĩ nhiều.
Vân Trân do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói ra chân tướng.
"Thi thể của Nhung Nhung công chúa không thấy nữa." Vân Trân nói.
"Cái gì?"
Rầm!
Hiền Phi vừa nói xong, ly trà trong tay liền rơi xuống nứt, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
"Nương nương." Vân Trân lo lắng nhìn bà.
"Nhung Nhung...!Nhung Nhung của ta...!Nó..." Hiền Phi hoảng loạn bắt lấy tay Vân Trân, "Lời ngươi nói có thật không? Thi thể của Nhung Nhung...!Thi thể của Nhung Nhung sao có thể..."
"Xin lỗi.
Nhưng đây là sự thật."
Hiền Phi cúi đầu, nắm chặt tay nàng, thở dốc.
Thật lâu sau, bà mới bình tĩnh lại.
"Xin lỗi, vừa rồi dọa ngươi." Hiền Phi buông tay nàng ra, nói.
Thời điểm bà ngẩng đầu, trong ánh mắt đã có thứ gì đó thay đổi.
"Là ai làm?" Hiền Phi nhíu mày, "Là nàng ta sao?"
"Không biết." Vân Trân lắc đầu, "Có lẽ vậy.
Cũng có lẽ không phải.
Trước mắt, vấn đề này còn cần kiểm chứng."
"Được.
Vậy ngươi điều tra đi.
Một khi tra được tin tức, lập tức báo với ta.
Nếu cần ta hỗ trợ, cũng có thể nói với ta.
Ta chỉ hi vọng có thể tìm lại thi thể của Nhung Nhung."
Nghe Hiền Phi nói, tâm trạng Vân Trân theo đó mà nặng nề.
Nàng sẽ cố gắng