Cung nữ kia vốn làm việc ở Thượng Phục Cục.
Mấy ngày trước, nàng ta không cẩn thận đắc tội quản sự, bị biếm tới Ngự Hoa Viên quét tước.
Quản sự nàng ta đắc tội mở lời với người phụ trách quét tước Ngự Hoa Viên, muốn tiếp tục chỉnh nàng ta, cho nên đặc biệt sắp xếp nàng ta công việc dơ bẩn.
Cung nữ Ngự Hoa Viên thấy nàng ta không được yêu thích, cũng hùa theo bắt nạt.
Nàng ta ở Ngự Hoa Viên bị mọi người ghẻ lạnh.
Trước hôm Vũ vương phi xảy ra chuyện hai ngày, nàng ta bị phân tới đây.
Nơi này hoang phế đã lâu, hơn nữa thường xuyên có lời đồn khiến rất nhiều cung nữ quét tước không muốn tới.
Do vậy thời điểm nàng ta bị phân tới đây, các cung nữ khác tránh nàng ta như tránh ôn thần.
Ngày Vũ vương phi gặp nạn, nàng ta bị người khác bắt nạt, trốn tới đây khóc thút thít.
Lúc đó, cung nữ nhìn thấy Vũ vương phi cùng cung nữ đi về phía này.
Nàng ta nghe nói tính tình Vũ vương phi không được tốt, lại thấy sắc mặt Vũ vương phi rất tệ, sợ bị giận chó đánh mèo, nên núp đi, định chờ Vũ vương phi đi rồi mình sẽ bước ra.
Kết quả, chuyện như Vân Trân và Triệu Húc đã biết, Vũ vương phi tới đây không lâu, liền nói khác nước, đuổi cung nữ kia đi.
"Sau khi cung nữ của Vũ vương phi đi, Vũ vương phi đứng ngay dưới gốc cây kia." Cung nữ chỉ vào cái cây cách đó không xa, "Khi đó nô tỳ còn rất thương tâm, lại sợ bị Vũ vương phi phát hiện, cho nên không quá chú ý động tĩnh bên đó.
Chờ nô tỳ hoàn hồn mới phát hiện không biết từ khi nào công chúa cũng tới, hình như còn cãi nhau với Vũ vương phi..."
"Công chúa, là vị công chúa nào?" Vân Trân ngắt lời.
"Là...!Là Ngọc Nhung công chúa." Nói xong, cung nữ