Thời điểm Ngụy Thư Tĩnh tới nơi, lửa lớn đã thiêu rụi phía Bắc sơn trang.
Trân Nhi!
Khóe mắt đỏ lên, Ngụy Thư Tĩnh trực tiếp xông vào.
Y dựa theo ký ức, chạy tới cửa mật thất.
Trên đường, y gặp rất nhiều người Cổ Tát hoảng loạn chạy trốn.
Ngụy Thư Tĩnh hỏi mấy người, họ đều không nghe hiểu tiếng Vân Hán, sau đó, vất vả lắm mới bắt được một kẻ có thể nói chuyện, gã lại nói với y, Vân Trân đã bị thiêu chết trong mật đạo.
Trong nháy mắt đó, trong thế giới của Ngụy Thư Tĩnh phảng phất trời sụp đất nứt, cơ thể mất hết sức lực, chân đứng không vững mà lảo đảo một cái.
Người Cổ Tát kia nhân cơ hội đào tẩu.
Ngụy Thư Tĩnh khom người, dùng kiếm chống mặt đất.
Rất nhanh, y ngẩng đầu, nhìn lửa lớn nơi xa.
Cho dù bị đốt thành tro bụi, y cũng phải đem nàng từ bùn đất ra! Y tuyệt đối sẽ không để nàng mai táng trong biển lửa như vậy!
Ngụy Thư Tĩnh vội chạy về phía mật thất.
Bùm bùm...!
Lửa lớn không ngừng thiêu rụi mọi thứ.
Ngụy Thư Tĩnh hoảng loạn chạy tới viện thông với mật thất.
Thời điểm đi ngang qua hoa viên, y đột nhiên dừng lại.
Y ngơ ngác nhìn dưới gốc cây cổ thụ đối diện, một thân ảnh đang ngồi dựa vào, hai mắt trong ánh lửa và đêm đen chậm rãi mở lớn.
"Trân...!Trân Nhi..."
Y nhấp môi, giọng nói rất nhẹ, giống như chỉ sợ lớn tiếng sẽ bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
"Trân Nhi!"
Y chỉ dừng lại một giây, sau đó lập tức tiến lên, ôm chặt người đang hôn mê vào lòng.
Y dừng sức như vậy, dùng sức đến mức giống như chỉ cần buông lỏng, người trong lòng sẽ biến mất.
Độ ấm trong lồng ngực khiến y xác định đây không phải mơ.
"Ngụy đại ca dưa muội ra khỏi đây!"
Dứt lời, y cúi đầu hôn lên tóc mai nàng, sau đó bế nàng lên, chạy ra ngoài.
Bọn họ vừa rời đi, ở chỗ ngoặt bên cạnh có hai người bước ra.
Nam tử đứng trước mặc một bộ hồng y.
Đa phần nam tử không thích y phục màu hồng, sau khi mặc sẽ khiến người ta cảm thấy trần