Nàng ta đã tẩu hỏa nhập ma.
Tẩu hỏa nhập ma, không có thuốc nào cứu được.
Vân Trân không cần làm gì, chính nàng ta vẫn sẽ tự chịu diệt vong.
Lời trong lòng nàng còn chưa nói hết.
Nhưng đối mặt với Tôn Thúy Nga đã tẩu hỏa nhập ma, nàng không muốn nói nữa.
Mà hiện tại, đối mặt với thi thể dần lạnh lẽo, nàng càng không muốn nói.
Bởi vì, đã vô dụng.
Có đôi khi, có chấp niệm vốn không nên thuộc về mình sẽ khiến bản thân dần đi về phía diệt vọng.
Đó chính là Tôn Thúy Nga.
...
"Đi thôi."
Vân Trân ra ngoài, Triệu Húc còn đang chờ.
Triệu Húc không hỏi nàng đã nói gì với người bên trong, hắn chỉ lặng lẽ cầm lấy đèn lồng trong tay nàng, tay còn lại nắm tay nàng, cùng nhau ra ngoài.
Khi thi thể của Tôn Thúy Nga được nâng ra khỏi tử lao, Vân Trân đã cùng Triệu Húc ngồi xe ngựa ra khỏi cổng thành.
Nàng tới sườn núi phía Bắc.
Lúc trước thời điểm rời đi, Chiến Sơn Hà mang theo một phần tro cốt của Tử Thi.
Phần còn lại được mai táng ở sườn núi phía Bắc.
Nàng tới trước mộ của Tử Thị.
"Tử Thị." Nàng ngồi bên bia mộ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bia mộ của nàng ấy, "Kẻ hại chết ngươi, hôm nay cuối cùng cũng chết.
Nhưng không biết vì sao, lòng ta lại thấy mất mát.
Có lẽ vì nàng ta chết quá nhẹ nhàng..."
Mãi đến khi Tôn Thúy Nga chết, nàng ta vẫn chấp niệm thân phận công chúa, không hề hổ thẹn với việc mình đã làm.
Vân Trân tiếc nuối.
Nhưng dù sao người đó cũng đã chết.
Thù của Tử Thị cũng coi như báo được một nửa.
Nửa còn lại là Vũ Vương Triệu Kỳ.
Tuy mượn tay La Chước giết hại Tử Thị là chủ ý của Tôn Thúy Nga.
Nhưng trong chuyện này, Triệu Kỳ là đồng lõa.
Gã dùng quyền vị của mình giúp Tôn Thúy Nga, khiến nàng ta có thể thông qua đệ đệ của La Chước khống chế La Chước.
Nếu không, Tôn Thúy Nga đã không mượn đao giết người thuận lợi như vậy.
Tôn Thúy Nga đáng chết, vậy cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho Triệu Kỳ.
Có điều chuyện này nàng không thể sốt ruột, nàng cần chậm