Nàng ở trước mộ bia rất lâu.
Nàng nghĩ, nếu năm đó nàng không tới Thanh Phong Quan, liệu có phải Hiền Phi vẫn sẽ luôn ở đây chứ?
Lúc này, Hiền Phi vẫn như trước đây ở trong viện này, làm chuyện của mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Dưới gốc đa trong sân chôn hài cốt của Nhung Nhung công chúa...
Đáng tiếc, trên đời không có nhiều nếu như vậy, cũng không có cơ hội chọn lại.
Nàng trọng sinh, nhưng nàng vẫn đi lầm đường.
Đời này vẫn không được như ý.
Nếu thật sự có thể sống lại, ngay từ đầu, dưới nền tuyết của nhiều năm trước, thời điểm thổ phỉ tập kích mẫu tử Đức Phi trên đường tới Nam Hoang, nàng sẽ thử tranh đua một lần, cố gắng đào tẩu.
...
Từ Thanh Phong Quan trở về, Vân Trân trở nên trầm mặc.
Triệu Húc biết nàng có tâm sự.
Cho dù xưa nay nàng luôn có tâm sự, nhưng lần nàng chuyện trong lòng nàng dường như còn nặng hơn.
Triệu Húc muốn khuyên nàng, nhưng mỗi lần hắn chuẩn bị nói về đề tài này đều bị Vân Trân gạt đi.
Có lần hắn thử đi thẳng vào câu chuyện, Vân Trân lại im lặng.
Nàng không phối hợp, Triệu Húc cũng hết cách, chỉ có thể cố gắng làm nàng vui vẻ.
Nhưng chuyện của chính hắn cũng rất nhiều.
Chuyện triều đình, chuyện Tô gia, chuyện về Quán Châu, còn cả chuyện long thể phụ hoàng hắn...
Theo mùa thu đi qua, sức khỏe phụ hoàng hắn ngày càng kém.
Ngự y xem bệnh cho phụ hoàng hắn cũng bị bịt miệng, không được tiết lộ bệnh tình ra ngoài.
Chỗ mẫu phi hắn biết được chút tin tức, nói long thể phụ hoàng hắn sợ là sắp không xong rồi, bảo hắn nhanh chóng tính toán.
Một khi phụ hoàng hắn băng hà, dựa theo thế cục hiện tại, Thái Tử Triệu Hi sẽ kế vị.
Nhưng một khi Triệu Hi kế vị, với tính cách của Triệu Hi, mẫu tử bọn họ cùng những người kết thù với Triệu Hi chỉ sợ đều không có kết cục tốt.
Từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc.
Đây là đạo lý thiên cổ không đổi.
Triệu Húc hiểu, Đức Phi hiểu, Vương thị cũng hiểu.
Triệu Húc đương nhiên biết ý của mẫu phi mình.
Nhưng trước đây, hắn đã tự