Lúc này, hắn không còn gọi là "phụ hoàng", mà dùng "hoàng đế của các ngươi".
Là "hoàng đế của các ngươi", chứ không phải "phụ hoàng".
"Mau nói! Bệ hạ rốt cuộc chết như thế nào? Có phải như lời Bạch Phi nói, là ngươi giao thuốc độc cho ả, bảo ả độc chết bệ hạ, đúng không?" Vương Hoàng Hậu theo bản năng nắm chặt tay áo, chất vấn Triệu Hi.
Triệu Kỳ cũng nhìn chằm chằm Triệu Hi không chớp mắt.
Còn có các đảng phái.
Từ đầu tới cuối tuy Đức Phi nói rất ít, nhưng trước sau bà ta đều quan sát nhất cử nhất động của Triệu Hi.
Triệu Hi liếc nhìn từng người ở đây, thu hết nôn nóng, chờ mong cùng trò hệ bọn họ vô tình lộ ra vào đáy mắt.
Hắn biết bọn họ đang chờ mong cái gì.
Đôi mắt của họ đã bán đứng bọn họ.
Triệu Hi cảm thấy biểu hiện của họ thật thú vị, biểu hiện của mỗi người đều rất thú vị.
Hắn không nhịn được mà cười to: "Ha ha ha ha..."
Không ai ngờ Triệu Hi sẽ cười ngay lúc này.
Tại sao hắn lại cười?
Biết mình bị ép vào đường cùng, không còn đường để đi, nên cười sao?
Hay là hắn đã đoán trước, cảm thấy mọi người đang bị hắn chơi đùa, cho nên cười?
Vân Trân nhìn Triệu Hi.
Nàng cảm thấy nụ cười của Triệu Hi là một nụ cười điên cuồng.
Triệu Hi hiện tại chắc là đã điên rồi.
Không sai, chính là điên.
Điên điên khùng khùng, giống như bộ dáng nàng từng nhìn thấy.
Chỉ có điên mới có hành động như thế, mới có thể cười to trong lễ tang của hoàng đế.
Có lẽ đây mới thật sự là Triệu Hi.
Điên cuồng, bướng bỉnh.
"Ngươi cười cái gì? Ngươi rốt cuộc..." Triệu Hi không nhịn được mà lên tiếng.
Nụ cười của Triệu Hi khiến gã có cảm giác bị lừa gạt.
"Đúng vậy, thuốc độc kia là ta đưa cho Bạch Phi, cũng là ta bảo Bạch Phi bỏ độc vào đồ ăn của ông ta." Cười đủ rồi, Triệu Hi dừng lại, nhìn người ở đây, thoải mái thừa nhận, "Đó là thuốc độc đến từ hải