"Ngọc Dao, con muốn làm gì? Con muốn làm gì hả?" Vương Hoàng Hậu nhìn Triệu Ngọc Dao cầm chủy thủ đi về phía mình, không nhịn được mà quát lớn.
"Mẫu hậu, người...!Người không nên trách Ngọc Dao...!Con...!Con cũng hết cách rồi...!Con muốn sống, con còn trẻ như vậy, con không muốn chết, con còn chưa muốn chết...!Hu hu hu...!Mẫu hậu, con vẫn chưa muốn chết..." Triệu Ngọc Ngọc cầm chủy thủ vừa khóc vừa đi về phía Vương Hoàng Hậu.
Có người của Vương gia theo bản năng chắn trước mặt Vương Hoàng Hậu.
"Công chúa, người đừng làm ra việc ngốc nghếch!"
"Công chúa, người không thể làm như vậy!"
"Ta hết cách rồi, ta..." Nói tới đây, đột nhiên Triệu Ngọc Dao dừng lại.
Nàng ta cúi đầu nhìn thanh đao đâm xuyên qua nàng ta.
"Ta..." Nàng ta há miệng thở dốc, chậm rãi quay đầu nhìn người kia, ánh mắt hiện lên sự khiếp sợ cùng phẫn nộ, "Ngươi...!Ngươi dám..."
"Sao ta lại không dám?" Hai mắt Triệu Kỳ đỏ bừng nhìn Triệu Ngọc Dao, kích động nói, "Ta biết ngươi kinh ngạc, đúng vậy, ngươi nên kinh ngạc.
Bởi vì trong mắt ngươi, trong mắt người Vương gia các ngươi..." Triệu Kỳ vừa nói vừa nhìn người Vương gia ở đây, cuối cùng nhìn chằm chằm Vương Hoàng Hậu, "Đặc biệt là mẫu hậu tốt kia của ta.
Trong mắt các ngươi, các ngươi có từng coi ta là người một nhà chưa? Các ngươi chẳng qua coi ta là con rối, là công cụ mặc các ngươi đùa nghị, bất cứ lúc nào cũng có thể từ bỏ! Ta ở trong mắt các ngươi thậm chí còn không bằng một con chó...!Nếu các ngươi đã không coi ta là người, vậy thì đừng trách ta tàn nhẫn độc ác."
Nói xong, Triệu Kỳ rút đao ra khỏi cơ thể Triệu Ngọc Dao.
"Ngươi..." Triệu Ngọc Dao nôn ra máu, sau đó ngã xuống đất, tắt thở.
"Triệu Kỳ! Sao ngươi dám tổn thương tới Ngọc Dao? Ngươi..."
Triệu Kỳ không màng Vương Hoàng Hậu cuồng loạn, trực tiếp xoay người, quỳ xuống trước mặt Triệu Hi.
Hiện tại, gã đã nhìn rõ thế cục.
Dù Bạch Phi kia có phản