"Ngài...!Tối qua là ngài dẫn người nha phủ tới?"
Vân Trân nhớ trước đó từ chỗ Nguyên Bảo nghe nói về thân thế của Lưu Vân Bạch.
Ngụy Thư Tĩnh chỉ kể bọn họ tìm người nha phủ, nhưng không nói rỗ cuộc là nha môn huyện thành gần đây hay nha môn quận phủ quận Xích Thủy.
Hiện tại gặp Lưu Vân Bạch, nàng liền phát hiện mình lý giải sai rồi.
"Tối qua ngài đã tới?" Vân Trân hỏi.
"Ừ." Lưu Vân Bạch cười như không cười mà nhìn nàng.
Vân Trân ngây ra một lúc, trong đầu xẹt qua vài mảnh ký ức nho nhỏ.
Theo đó, nàng nhìn y phục cùng đôi giày trắng của đối phương.
"Đêm qua, là ngài cứu ta?" Vân Trân lại hỏi.
Ngụy Thư Tĩnh nói sau khi y vào sơn trang, phát hiện nàng nằm dưới gốc cây.
Nhưng Vân Trân nhớ rất rõ, khi ấy cửa mật thất bị người ta lấp kín, chỉ với sức của một mình nàng, hoàn toàn không thể ra được.
Cho nên ký ức cuối cùng, nàng nhìn thấy đôi giày kia cùng bóng người màu đỏ căn bản không phải ảo giác trước khi chết, mà là chuyện thật sự đã xảy ra.
Còn cái người cứu nàng chính là Lưu Vân Bạch hiện tại đang đứng trước mặt.
"Đúng vậy, ngươi định báo ân sao?" Lần này, Lưu Vân Bạch hào phóng thừa nhận, hắn vươn ngón tay trắng nõn ra, nói, "Hơn nữa tính cả lần ở quận Xích Thủy, ta tổng công đã cứu ngươi hai lần."
Vân Trân nhìn thẳng đôi mắt đa tình kia.
Nàng vốn muốn hỏi, vì sao lại cứu nàng, sau đó thì ném nàng cho Ngụy Thư Tĩnh?
Có điều, hỏi vậy đối phương chắc chắn sẽ không trả lời nghiêm túc, cho dù có nói, lý do cũng chưa chắc tin được.
Vì thế, nàng hào phóng hỏi: "Lưu công tử muốn ta báo ân thế nào?"
"Làm nha hoàn của ta." Lưu Vân Bạch nói.
"Vấn đề này, lần trước ta đã trả lời ngài, Trân Nhi chẳng qua là một nô tỳ, không thể tự mình làm chủ." Vân Trân đáp.
"Vậy thì hết cách." Lưu Vân Bạch buông tay, "Tạm thời ta chỉ có mỗi tâm nguyện này."
...!
Thời điểm Ngụy Thư Tĩnh tới, Lưu Vân Bạch vừa lúc bỏ đi.
Ngụy Thư Tĩnh nhìn theo bóng dáng hắn, nhíu mày: "Trân Nhi quen hắn?"
"Sao vậy?" Vân Trân hỏi.
Ngụy Thư Tĩnh nghe xong, trên