Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

1618: Chân Tướng


trước sau


"Khi đó Bắc địa còn hỗn loạn, người kia rất có tài..." Triệu Hi kể, "Ông ta nhân lúc loạn thế, xây dựng một đội quân, kết giao bằng hữu sống hữu chết có nhau.

Bằng hữu và thuộc hạ đều rất kính trọng ông ta, thậm chí có thể vì ông ta mà chết.

Còn ông ta thì sao? Không ai biết điều ông ta nghĩ rốt cuộc là gì.

Về bí mật của gia tộc bọn họ chỉ có mấy người thân cận mới biết được..."
Đôi khi bọn họ cảm thấy ông ta đã từ bỏ, đôi khi lại cảm thấy ông ta chưa bỏ cuộc.

Mấy năm đó, ông ta và quân đội ông ta thống lĩnh quả thật đã làm không ít chuyện tốt cho Vân Hán Quốc, nhưng đến cuối cùng vẫn không thắng lại "vận mệnh bí mật bị tiết lộ".
Trong thiên hạ này làm gì có bức tường chắn được gió?
Cho dù trước đây hoàng gia gia của Triệu Húc che giấu bí mật đó, nhưng bí mật đó vẫn bị người ta biết được.


Dần dần, thê tử, con của ông ta cũng biết.
Trước đây, khi hoàng gia gia của Triệu Húc còn sống cũng biết có phi tử mang thai rời khỏi hoàng cung.

Chẳng qua lúc ấy ông ta đã giết quá nhiều người.

Có lẽ một thai nhi chưa chào đời, thậm chí còn chưa biết giới tính với ông ta mà nói không tạo thành uy hiếp gì, ông ta mặc kệ cho bọn họ rời đi.
Nhưng ngồi trên vị trí hoàng đế lâu rồi, bệnh đa nghi thường nặng hơn.
Trước khi qua đời, ông ta từng phái người điều tra tung tích của phi tử kia, chẳng qua còn chưa tra ra kết quả, đã bị chính nhi tử của ông ta giết.

Bạn có biết trang truyện -- trumt ruyen.V N --
Sau khi hoàng bá phụ của Triệu Húc kế vị, vô tình biết được bí mật này.
Tuy hiện giờ thiên hạ đã là của ông ta, nhưng ông ta vẫn sợ có một ngày phi tử bỏ chạy kia sẽ dẫn theo con trai của mình, hoặc hậu nhân của nhi tử kia tới đòi lại thiên hạ này.
Cho nên từ khi biết được bí mật

đó, ông ta liền bắt đầu phái người âm thầm điều tra.

Lúc này, hậu nhân của "nhi tử thật" đang dần lớn mạnh ở Bắc địa.
"Hậu nhân của nhi tử thật kia là Thịnh gia Tham Lang sau này đúng không?" Vân Trân hỏi.
Triệu Hi quay đầu nhìn nàng, mỉm cười.
Nụ cười ấy có hơi phức tạp, như trống rỗng, lại bao hàm rất nhiều cảm xúc Vân Trân xem không hiểu.
"Đúng vậy, đó chính là Thịnh gia Tham Lang." Triệu Hi trào phúng, "Trước đây, hoàng đế Vân Hán Quốc nổi điên muốn diệt trừ Thịnh gia, muốn giết chết Thịnh Vân Lan, thậm chí không tiếc lừa mười vạn đại quân Tham Lang vào sơn cốc để tàn sát chỉ vì muốn diệt trừ huyết mạch hoàng thất thật sự, để ngôi vị hoàng đế bọn họ đang ngồi càng danh chính ngôn thuận.

Đây chính là nguyên nhân đại quân Tham Lang và Thịnh gia Tham Lang bị gọi là phản quân!"
Chính vì thế, "hoàng tộc Triệu thị" mới không màng tất cả để giết Thịnh Vân Lan, tiêu diệt đại quân "Tham Lang" của Thịnh Vân Lan.
"Tính ra, nếu nói huyết mạch hoàng thất, vị trí làm chủ thiên hạ này..." Triệu Hi cười lạnh, "Nó vốn nên thuộc về ta, vốn nên thuộc về chúng ta.

Người Triệu gia hiện tại chẳng qua là đám tu hú chiếm tổ chim sẻ mà thôi."
Trên thực tế, thứ chảy trên người Triệu Hi và Vân Trân mới là huyết mạch hoàng thất thật sự.

Bọn họ là hậu nhân của hài tử của phi tử chạy trốn khỏi kinh thành và hoàng đế.

Mà hiện tại những người ở trong hoàng cung, những người tự xưng là "hoàng tộc Triệu thị", thứ chảy trên người căn bản không phải huyết mạch của hoàng tộc Triệu thị..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện