"Thời điểm ấy tiên thái tử căn bản không biết người bị nhốt trong tòa viện kia là mẫu thân của ngài ấy..." Nói tới đây, ánh mắt Thấm Chiêu Nghi lộ ra sự bi ai.
Vân Trân nhìn bà, trong đầu cũng dần phác họa hình ảnh năm đó.
Lưu Vân Bạch lúc nhỏ, từ khi có ký ức, người lớn trong nhà đã dặn dò hắn không thể tới tòa viện đó, nơi đó có yêu quái ăn thịt người.
Nhưng theo tuổi tác, lòng hiếu kỳ của Lưu Vân Bạch cũng ngày càng lớn.
Có lẽ có một ngày, hắn không kiềm chế được, tò mò tới tòa viện kia, rồi ở nơi đó nhìn thấy một nữ nhân điên.
Có lẽ hắn chỉ nhìn một cái rồi bỏ đi.
Có lẽ hắn sẽ ở lại, quan sát nữ nhân điên kia.
"Ngươi có biết sau đó ta phát hiện điều gì không?" Thấm Chiêu Nghi nhìn nàng.
Vân Trân lắc đầu.
"Đó là lần đầu tiên ta tận mắt thấy tiên thái tử lén tới tòa viện đó, ngày ấy trùng hợp tiểu thư tỉnh táo...!Khi đó, ta thấy tiểu thư bóp cổ ngài ấy, hỏi ngài ấy tại sao lại còn sống? Tại sao không chết đi? Nói ngài ấy căn bản không nên đến thế giới này! Là ngài ấy hại tiểu thư! Ngài ấy không đáng được chờ mong, xứng bị nguyền rủa, ngay cả huyết mạch trên người ngài ấy cũng đáng bị nguyền rủa..."
Nghe được những lời đó, Thấm Chiêu Nghi vô cùng khiếp sợ.
Bà không ngờ Thịnh Y Lan sẽ nói với một hài tử, hơn nữa là con của mình những lời như vậy.
Bà vội gọi người khác tới.
Tiểu Lưu Vân Bạch được cứu.
Thời điểm được cứu, hắn đã thoi thóp.
Nói cách khác, nếu bà xuất hiện muộn một chút, tiểu Lưu Vân Bạch đã chết, thật sự đã chết.
Thịnh Y Lan thật sự muốn giết hắn!
Sau lần đó, tiểu Lưu Vân Bạch bị cấm tới tòa viện kia.
Nhưng không ai ngờ, hắn vẫn nhân lúc không ai chú ý lén tới.
Hắn không chỉ vào, còn ở bên Thịnh Y Lan.
Thời điểm Thịnh Y Lan không còn