Mà "hoàng tộc Triệu thị" bên này...
Sau náo động ở đế lăng lần đó, hình như cũng không tìm được ai thích hợp.
Thái Hoàng Thái Hậu tuổi đã cao, cho dù lão nhân gia muốn chiếu cố Triệu Hi cũng bất lực.
Tô Thái Hậu chỉ sợ sẽ không muốn.
Phi tử của tiên hoàng, hiện tại trong mấy vị thái phi...
Liễu thái phi từng là Liễu Thục Phi, trước đây không lâu Triệu Húc đã cho phép người Liễu gia đón về Trấn Bắc Hầu phủ.
Trong mấy vị còn lại chỉ có người từng là Mai Chiêu Dung từng sinh Tam công chúa Triệu Ngọc Kính.
Nhưng khi Thấm Chiêu Nghi còn sống, giữa hai người không có giao tình gì.
Giao cho Triệu Du cho những thái phi khác, còn không bằng Triệu Húc trực tiếp cho Triệu Du xuất cung lập phủ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Duẫn vẫn là người phù hợp nhất.
"Ta có thể hứa với ngài, thay ngài chu toàn mọi việc." Vân Trân nói, "Nhưng tiền đề là Thất hoàng tử chấp nhận ngài."
Thấm Chiêu Nghi giao Triệu Du cho nàng là vì hi vọng Triệu Du được chiếu cố tốt.
Nhưng nàng biết Triệu Du đi theo nàng, nàng không thể chăm sóc nó ở mọi mặt.
Rất nhiều thời điểm, vì thân phận, nàng không thể chiếu cố tới.
Nếu Triệu Du có thể chấp nhận Triệu Duẫn, đồng ý theo Triệu Duẫn đi...
Như vậy, đây là cách tốt nhất.
"Được." Triệu Duẫn gật đầu.
...
Vân Trân đưa Triệu Duẫn đi gặp Triệu Du.
Khi đó, Triệu Du đang ở dưới gốc cây.
"Du Nhi, đệ đang làm gì đó?" Triệu Duẫn đến bên cạnh nó, nhẹ giọng hỏi.
Triệu Du quay đầu nhìn hắn, sau đó lại nhìn Vân Trân đứng cách đó không xa, mỉm cười.
"Suỵt!" Nó quay đầu, đưa tay lên miệng, "Con kiến...!Con kiến..."
"Du Nhi đang xem kiến sao?" Triệu Duẫn học theo nó, cẩn thận ngồi xổm xuống dưới tàng cây, nhìn con kiến, "Du Nhi có biết kiến đang làm gì không?"
"Múa."
"Thế sao?